Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 69: Chương 69: Chương 68




Ads ch68 : Sẽ làm cho các người phải hối hận  

Nhan Nghiên được đẩy vào phòng phẫu thuật, cô cùng Văn Vi được đưa vào phòng giải phẫu. Lúc cô được đẩy đi, Tư Kình Vũ nắm Văn Vi tay trong tay. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Vương Đồng đứng ở trong góc nhỏ, ánh mắt khó hiểu.

Nhan Nghiên ảm đạm cười, quay đầu, ánh mắt Tư Kình Vũ dừng trên người cô. Ánh mắt u ám nhưng rất nhanh rời đi, mà cô cũng đã bị đẩy đi vào.

Tiến vào phòng phẫu thuật khi, ánh đèn mãnh liệt chiếu xuống làm mắt Nhan Nghiên nhói nhói. Trình Chí Ngang ở trước mặt cô nói: “Tôi sẽ đánh lượng thuốc tê rất nhỏ, phỏng chừng sau khi giải phẫu kết thúc, thuốc tê cũng sẽ hết tác dụng. Phòng giải phẫu có một người nơi cánh cửa, tôi sẽ cho người đem cô đẩy rời đi. Nơi đó có người chờ cô!”.

Nhan Nghiên nghĩ muốn dùng sức mở to hai mắt, Trình Chí Ngang đeo khẩu trang, nàng chỉ thấy được ánh mắt của hắn. Sáng ngời mà sâu và đen, lại giống như có thể thấy được bóng dáng chính mình. Cô muốn nói cám ơn, tuy rằng chính hắn cắt giác mạc của cô cho người kia, nhưng hắn bất quá chỉ là cái công cụ mà thôi, chủ mưu chính là người ở bên ngoài, những người đó mới là tội ác tày trời, phải bị báo ứng.

“Tôi bắt đầu tiêm thuốc tê cho cô, trong chốc lát tiến hành phẫu thuật, cô chuẩn bị tốt tâm lý chưa?” Trình Chí Ngang không để cho hộ lý tiêm thuốc tê mà đích thân cầm kim tiêm, tiêm cho cô, đối với cô nói.

Nhan Nghiên gật gật đầu, cô nghe được tiếng kim đâm vào da, tiến vào mạch máu. Tri giác của cô bắt đầu mơ hồ, mà Trình Chí Ngang giống như còn nói gì đó với cô, nhưng cô dĩ nhiên nghe không rõ ràng lắm.

Nhan Nghiên dùng sức mở to mắt, ánh sáng của dao mổ trước mắt hoảng, hô hấp trở nên không thông, bắt đầu cắt vào da thịt nàng. Kia cũng không đau, giống như có người ở trên người cô dùng dao cắt nhẹ, không có tách da, cũng rất ngứa. Hóa ra cũng không có khổ sở quá, cô không có như vậy thống khổ. Cô dường như lại nhìn thấy gương mặt của Kình Vũ, thật tàn nhẫn, chán ghét, còn có chút hèn mọn. Cô thật sự không muốn nhìn khuôn mặt kia nữa, ít nhất là hiện tại không cần.

Nhan Nghiên nghe được tiếng sấm ầm vang bên ngoài bầu trời đen kịt, một tiếng lại một tiếng nện xuống, vang vọng phía chân trời, làm cho cô hoảng hốt. Cô lại dùng sức mở mắt, một đôi tay màu trắng lúc ẩn lúc hiện, lại nhiễm một chút một chút đỏ. Cô quá mệt mỏi, đành phải nhắm lại, nhưng tâm lý nghi vấn, đó là máu của cô sao? Có lẽ đây là lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy, lại nhìn thấy chính là máu của mình.

Ý thức của Nhan Nghiên bắt đầu khôi phục một chút, cô lại nghe thấy âm thanh không ngừng bên tai vang lên. Cô nghe không khỏi muốn mở mắt ra, tức khắc một trận đau đớn kéo đến, ánh mắt của cô tối đen một mảng. Nhan Nghiên ý thức được, phẫu thuật đã xong, cô đã mất đi ánh mắt của mình.

“Nhan Nghiên, cô nghe tôi nói không?”. Trình Chí Ngang ở bên tai cô nói: “Hôm nay, tôi thật xin lỗi!”.

Nhan Nghiên nghe rõ, cô lắc đầu, thanh âm khàn khàn mà suy yếu: “Cám ơn ông, bác sỹ!”.

“Tôi lập tức phải bắt đầu giải phẩu cho Văn tiểu thư, bây giờ tôi sẽ cho hộ lý đem cô theo một cửa hông khác đi ra ngoài, bây giờ cô có thể không?” Trình Chí Ngang nghe được lời cám ơn của Nhan Nghiên cực kỳ chột dạ, nhưng cũng không hề khách khí, việc chính vẫn cấp thiết.

Nhan Nghiên hơi hơi gật gật đầu, kỳ thật hiện tại cô cũng không xác định được mình có thể cử động hay không, nhưng hiện tại bất luận thế nào cô cũng phải có thể.

Hộ lý đem Nhan Nghiên đẩy ra ngoài, Thím Thanh đang ở nơi đó chờ cô. Gặp được cô được đẩy ra, bà cũng đi theo hộ lý, cùng đem Nhan Nghiên ra bên ngoài, không quên nói chuyện với Nhan Nghiên: “Nhan Nghiên, xe đã muốn chờ bên ngoài, trong chốc lát con phải đứng lên, con xác định con có thể chứ?”

Mắt Nhan Nghiên còn quấn băng gạc, đau dữ dội. Vì sao bọn họ đều hỏi cô có thể hay không có thể, nếu cô có thể kiên trì đến hiện tại, chuyện đó sao lại có thể không. Cô gật gật đầu: “Cám ơn thím!”.

Rất nhanh, bọn họ vào thang máy, thím Thanh cầm tay Nhan Nghiên nói: “Nhan Nghiên, con hãy nghe ta nói, Tề Hàn xuống máy bay, hiện tại anh ta đang ở sân bay chờ con. Sau khi đi Mỹ, anh ta sẽ chiếu cố con.”

Nhan Nghiên còn có chút hồ đồ, thím Thanh nói Tề Hàn là ai? A, đúng rồi, chính là con trai của thím Thanh. Đầu của cô nghiêng về một bên, cô không có cố sức nói chuyện, chỉ gật gật đầu. Cô phải đem sức lực dự trữ, về sau đều phải dựa vào chính mình.

Bọn họ đi thẳng tới tầng trệt, thím Thanh cùng hộ lý đỡ Nhan Nghiên ngồi xuống. Nhan Nghiên toàn thân vẫn tê dại, nhưng vẫn cố hết sức đứng lên khi bọn họ giúp cô ngồi lên xe. thím Thanh cầm tay Nhan Nghiên nói: “Không có việc gì rồi, rất nhanh con có thể rời khỏi nơi này!”

Nhan Nghiên, đầu óc trống rỗng suy yếu, dựa vào trên vai dì Thanh, sau đó hỏi: “thím Thanh, đồ đạc của con dì có lấy được không?”

“Đều thu xếp xong rồi, túi xách ngay tại bên chân con. Nhưng nhật ký thiếu gia, ta không có tìm được.” thím Thanh đau lòng nhìn Nhan Nghiên, ánh mắt của cô bị băng gạc quấn lấy. Một đôi mắt linh động như vậy, hiện giờ lại trở nên mù lòa.

“Không sao!”. Nhan Nghiên hơi khom lưng xuống, quả thật có một túi xách to. Cô cũng không nhìn thấy, mà hiện tại cô lựa chọn tin tưởng vào bà.

“Nhan Nghiên, con phải tin tưởng. Ở Mỹ, y học hiện đại, con có thể nhanh chóng tìm được giác mạc thích hợp, con sẽ lại nhìn thấy ánh sáng.” thím Thanh an ủi.

Nhan Nghiên thản nhiên cười, hiện tại cô không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ duy một ý nghĩ, đó là rời khỏi nơi này, có thể thuận lợi rời khỏi nơi đáng sợ này.!

Ngoài trời, mưa càng lúc càng lớn, có lẽ bởi vì không nhìn thấy nên thính giác trở nên đặc biệt nhạy cảm. Âm thanh của mưa nện trên trần xe, âm thanh của bánh xe khi chạy qua vũng nước, thật rõ ràng, dường như cũng nện trong lòng cô, cũng chạy qua lòng cô. Không biết qua bao lâu, xe rốt cục ngừng.

Cửa được mở ra, Nhan Nghiên được một ôm lấy một cách mạnh mẽ nhưng ấm áp. Cô thực hoảng hồn, hơi thở của một người đàn ông xa lạ, Nhan Nghiên đưa tay chống đẩy: “Anh là ai?”

“Nhan Nghiên, không cần sợ, đây là Tề Hàn con trai ta, Vệ Tề Hàn”. Thím Thanh giúp Nhan Nghiên cầm túi xách, đi theo sau đứa con nói.

“Vệ Tề Hàn!” Thím Thanh đã nói qua với nàng, nhưng sao người này không một chút lễ phép như vậy, cho dù muốn ôm cô xuống xe cũng nên lên tiếng trước mà?

“Ta là Vệ Tề Hàn!” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai Nhan Nghiên. Máy bay một giờ nữa mới cất cánh, bây giờ chúng ta ba người đến nhà chờ.”

“Tôi, tôi có thể tự mình đi.” Nhan Nghiên cực kỳ không thích cùng người xa lạ như vậy tiếp xúc thân mật, đặc biệt hơi thể nóng bỏng của hắn nơi tai cô cảm giác rất rõ ràng, tóc gáy của cô đều dựng đứng lên.

“Tốt nhất không cần cố gắng, cũng là tiết kiệm thời gian.” Vệ Tề Hàn hiển nhiên không để ý của Nhan Nghiên, đối với mẹ phía sau nói: “Mẹ, hiện tại đã khuya, phỏng chừng hiện ở bên kia phẫu thuật cũng đã làm xong, mẹ nên trở về đi!”

“Mẹ đưa các con đến phòng chờ!” Thím Thanh nhìn đứa con, nhịn không được nức nở: “Thật vất vả mới có thể gặp mặt , con lại lập tức muốn đi.”

Vệ Tề Hàn nhìn mẹ hắn, bà lại già đi không ít, vì cái mục đích kia, hai mẹ con họ đã chia cách thời gian dài. Nhưng hắn tin tưởng thời gian chia cách sẽ không còn lâu nữa: “Mẹ yên tâm, con sẽ nhanh chóng trở về.”

Thím Thanh gật gật đầu, vẫn là đưa bọn họ đến phòng chờ, chào tạm biệt Nhan Nghiên rồi mới rời đi.

Nhan Nghiên vẫn luôn im lặng, kỳ thật trừ bỏ im lặng cô cũng không biết làm sao bây giờ? Vệ Tề Hàn này cô có nghe thím Thanh đề cập qua, nhưng đây chính là lần đầu tiên gặp. Thậm chí, ngay cả bộ dáng của anh ta cô cũng không có thấy.

Vệ Tề Hàn ngồi bên cạnh Nhan Nghiên, xem Nhan Nghiên giống một con thú nhỏ bị thương, đang co mình lại. Sắc mặt cô bé tái nhợt, chiếc cằm nhọn, cánh môi trắng bệch, cái mũi nhỏ. Đây thực là một cô gái xinh đẹp. Anh ta có thể tưởng tượng được trước khi giải phẫu cô có một đôi mắt linh động cỡ nào.

Đột nhiên, trong túi xách vang lên tiếng điện thoại di động, di động của Nhan Nghiên rõ ràng không có tắt. Nhan Nghiên muốn lấy, sờ soạng thật lâu cũng không có đụng đến, cô nóng nảy, trán toát cả mồ hôi.

Vệ Tề Hàn giữ tay Nhan nghiên lại nói: “Đừng nhúc nhích, tôi đến!”. Anh ta lấy điện thoại từ túi xách ra, điện thoại hiển thị là Tư Kình Vũ. Anh ta khẽ nhíu mày, không cho rằng thời điểm này nên nhận điện thoại. Nhưng anh ta cũng không có tắt điện thoại, mà nói với Nhan Nghiên: “Điện thoại từ Kình Vũ, cô có nhận không?”

Đầu ngón tay trắng bạch, Nhan Nghiên theo âm thanh, mặt thoáng hướng về Tề Hàn nói: “Tôi muốn nhận!”

Vẻ mặt của cô gái mang theo nét quật cường, khóe miệng cong cong tựa như cười lại như không cười. Anh ta bấm nghe điện thoại, sau đó đem di động đặt bên tai Nhan Nghiên.

“Nhan Nghiên, tôi thật xem thường cô!” Bên kia là giọng của Tư Kinh Vũ, vội vàng mà lại châm biếm, “Làm thế nào cô lại mua chuộc được bác sỹ, hắn ta đã đáp ứng mẹ tôi, ngắn ngủi vài ngày lại quay đầu đến giúp cô?”

Tư Kình Vũ vừa mới cùng Trình Chí Ngang nói chuyện, hắn biết Nhan Nghiên chạy thoát, hắn nổi giận. Biết được Trình Chí Ngang cư nhiên giúp Nhan Nghiên, càng thêm tức giận. Bởi vì một câu nói của Trình Chí Ngang: “Tôi đã làm đao phủ một lần, bây giờ có thể giúp cô gái đáng thương này, tôi sao có thể không giúp? Cũng là vì làm cho lương tâm tôi thanh thản một chút!”

“Tư Kình Vũ, anh thật coi thường tôi!” Nhan Nghiên nghe được giọng nói tức giận của hắn, khóe miệng lại thêm cong. “Chẳng lẽ anh cho là, mười bốn năm qua tôi bị người của Tư gia thao túng. Qua tới Mỹ vẫn bị người nhà các người thao túng sao?”

“Cô có thể làm gì? Một cô gái nhỏ, hiện tại cô cũng không thể nhìn thấy, cô cho rằng cô tới Mỹ có thể sinh tồn sao? Cho cô hai ngàn vạn, thậm chí có cho cô hai tỷ, cô cũng không thể dùng.” Tư Kình Vũ cắn răng, hắn không muốn thừa nhận hắn lo lắng cho cô, cô chạy thoát như vậy so với bị hắn khống chế thật càng nguy hiểm.

“Đây cũng không phải chuyện để Tư thiếu gia lo lắng!” Nhan Nghiên rất khoái ý, rốt cuộc cũng có một lần, đối thoại với Tư Kình Vũ cô chiếm thế thượng phong. “Tư Kình Vũ, tôi sẽ cho anh thấy anh đã xem thường tôi. Tôi cũng sẽ làm cho Tư gia các người hối hận vì những việc đã làm với ba tôi, mẹ tôi, còn có việc đã làm với tôi!”.

Nói xong, cô tắt điện thoại, sờ soạng đem điện thoại đưa cho Vệ Tề Hàn: “Điện thoại này không cần nữa, anh có thể giúp tôi ném đi không?”.

Vệ Tề Hàn tán thưởng nhìn Nhan Nghiên, mẹ anh ta đã không nhìn lầm người, anh ta nghĩ anh ta thực muốn giúp đỡ Nhan Nghiên. Anh ta cầm điện thoại ném vào thùng rác, lại kéo tay cô: “Đi thôi, chúng ta đã đến giờ đi đăng ký”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.