Ads
Chương 98: Tuyên chiến
Khi hồi phục lại tinh thần, Tư Kình Vũ mới cảm thấy không được. Bây giờ cũng đã khuya, đón xe cũng không dễ dàng, Văn Vi một mình trên đường rất nguy hiểm. Nhưng hắn vừa quay đầu, lại phát hiện không thấy tung tích Văn V đâu. Hắn lúc này mới nóng nảy, gọi điện thoại cho Văn Vi nhưng không có ai bắt máy.
Hắn không biết rằng, Văn Vi đang ở trong một cái ngõ nhỏ cùng phố với hắn.
Trên người cô chỉ còn lại vài mảnh vải treo trên người, bởi vì bộ dạng này, thân thể áp trên tường thật lạnh lẽo. Mặc dù là vậy, cô vẫn cảm thấy rất nóng, sức nóng làm cho cô ngửa đầu, nóng đến nỗi làm cho cô thần trí hôn mê, nóng đến nổi tay cô ôm chặt vai gã kia.
Gã đàn ông tiến vào thật sâu trong cô, nhưng thân dưới không có ngừng động tác, hắn từng chữ từng chữ phả ra hơi nóng hổi nói: “Cảm giác đã tới chưa? Tôi cưỡng bức cô, nhưng cô lại có phản ứng. Văn Vi, cô chính là thích bị cưỡng bức.”
Văn Vi nghiêng đầu nhìn hắn, phía dưới cô vẫn đau, đau đến run rẩy. Đau nhưng cô lại thấy thoải mái, hắn từng chút từng chút chui vào thân thể cô, khoái cảm dâng lên điên cuồng. Hắn nói đúng, cô là có phản ứng, thực đáng xấu hổ, phản ứng thực đáng sợ.
Bỗng nhiên, cô nghe được có người gọi tên cô. Cô rất nhanh có thể nhận ra, là Kình Vũ, là Kình Vũ của cô. Cô quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng ở đầu ngõ nhỏ, không phải Kình Vũ thì còn ai. Hắn lo lắng cho cô, đi tìm cô. Văn Vi rất muốn gọi hắn, lại gọi không được. Trên người, người kia lại đi vào sâu trong đỉnh một chút, như là tới cực đỉnh rồi, cô đau thiếu chút nữa kêu lên.
“Vị hôn phu của cô đang tìm cô?” Gã đàn ông nói bên tai cô: “Cô có thể gọi hắn lại đây, để cho hắn nhìn xem, loại đàn ông nào mới có thể làm cho vị hôn thê của hắn thỏa mãn.”
Văn Vi mắt ngấn lệ nhìn hắn, cô hẳn là nên đẩy hắn ra, hoặc là lớn tiếng kêu Kình Vũ tới. Nhưng cô không có, cô không thể, thân thể của cô làm không được, cô cũng không thể để Kình Vũ nhìn mình như vậy.
Gã kia như biết cô giẫy giụa, càng nhanh tiết tấu, hắn đối với phản ứng của phụ nữ rõ như lòng bàn tay, hắn càng hiểu được như thế nào làm cho đàn bà có khoái cảm thư sướng. Hắn biết rõ, người đàn bà đang bị hắn chiếm lấy hiện tại đang động tình kịch liệt. Một người đàn bà hai mươi tám tuổi, chỉ sợ đây là lần đầu tiên cô ta đạt khoái cảm, hắn nhất định phải làm cho cô khắc cốt ghi tâm.
Văn Vi mở thật to hai mắt đẫm lệ, nhìn Kình Vũ tìm kiếm chung quanh, kêu tên cô. Tìm không thấy, chốc lát sau bóng dáng hắn biến mất ở ngã tư. Mà cũng liền một giây kia, cô lên tới đỉnh.
Gã đàn ông buông cô ra, hắn chỉ cần kéo khóa lên là xong. Mà cô, toàn bộ thân mình đều trượt xuống, nằm trên đất. Gã cởi áo khoác, bao lấy cô, ôm gọn cô.
“Anh mang tôi đi đâu?” Văn Vi yếu ớt giãy giụa, đầu nửa tựa vào trước ngực hắn mà hỏi.
“Đem cô đến trước mặt Kình Vũ, thế nào? Nói cho hắn biết, người đàn bà của hắn bị ta cưỡi, thế nào? Lên tới đỉnh như thế nào?”
Theo ánh sáng, gương mặt của gã này càng lúc càng rõ, khóe miệng hắn còn có ý cười.
Văn Vi càng lúc càng thấy người này quen mắt, đặc biệt ánh mắt kia cực kỳ giống một bạn học của cô. “Anh là, anh là, rốt cục anh là ai?”
“Cô nghĩ là ai?” Gã đi tới bên phải xe, mở cửa đặt cô vào, còn hắn theo bên kia tiến vào. “Đúng vậy, tôi là Diêm Ưng Dương, đã lâu không gặp, bạn học của tôi.”
“Anh là Diêm Ưng Dương? Anh sao lại là Diêm Ưng Dương? Anh trước kia không phải hình dáng này!” Văn Vi gắt gao ôm lấy áo khoác, “Hơn nữa lần đó nổ lớn, cả nhà anh đều chết hết mà?”
“Hóa ra cô còn nhớ vụ nổ mạnh lần đó. Lần đó nổ mạnh, ba tôi, mẹ tôi, chị tôi đều không thể từ bên trong chạy ra, nhưng tôi chạy ra được, còn sống, chỉ bị hủy dung mà thôi.” Diêm Ưng Dương cúi đầu cười nói: “Hiện tại khuôn mặt này là ông trời ban cho tôi một khuôn mặt khác.”
“Ưng Dương, sao anh lại đối với tôi như vậy?” Diêm Ưng Dương là bạn học trung học và đại học, cha hắn là một luật sư danh tiếng trong thành phố.
Trong nhà bị đặt bom, lần đó vụ nổ bom rất nổi tiếng, gần như trong thành phố không người nào không biết. Vụ nổ lần đó, nhà họ Diêm không còn ai sống sót. Năm đó, mới bắt đầu cùng Kình Vũ không bao lâu, lại nghe được Diêm Ưng Vương xảy ra chuyện này.
“Tôi nói rồi, bởi vì cô là người phụ nữ của Tư Kình Vũ.” Diêm Ưng Vương mở xe, “Tư gia nợ tôi, tôi muốn đòi lại từng món một.”
Văn Vi không hiểu, cô muốn hỏi hắn có thù hận gì với Tư gia, càng muốn hỏi hắn sống lại như thế nào. Nhưng Diêm Ưng Vương vẫn trầm mặc, không thèm nói. Hắn đưa cô tới trước cửa. “Sau này có cần gì, hoan nghênh cô tới tìm tôi. Hoặc là, cô có thể đi báo cảnh sát, tôi tuyệt đối không quan tâm.”
Văn Vi quay đầu lại, từng là một thiếu niên sáng láng, là một nam sinh theo đuổi cô, hiện tại lại trở nên thâm trầm đáng sợ. Diêm Ưng Vương lại nhìn cô một cái, đã muốn chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên hắn vươn đầu ra ngoài cửa sổ nói: “Dĩ nhiên, tôi hy vọng lần sau cô tìm tôi sẽ là bởi vì việc trước. Cô làm cho tôi, cũng thực thỏa mãn.”
Văn Vi bị hoàn toàn nhục nhã, cô ôm áo gió đi vào không quay đầu lại. Trên xe, ánh mắt gã kia thật sâu nhìn bóng dáng cô, rồi mới lái xe rời đi. Lúc Văn Vi đi vào, cha cô không có ở nhà. Cô tắm giặt sạch sẽ, thay đổi quần áo, đem bộ quần áo bẩn cẩn thận cất kỹ, lúc này cha cô mới trở về.
“Vi Vi, con đã về, con không sao chứ!” Văn Đại Phú nhìn thấy con gái quả thật rất vui mừng, “Sao con không bắt điện thoại, ba với Kình Vũ cứ nghĩ con xảy ra chuyện, Kình Vũ vẫn còn đang tìm con.”
“Di động của con hết pin”. Văn Vi không có đối mặt với cha, “Ba, con hơi mệt, muốn đi ngủ trước! Ba giúp con điện thoại cho Kình Vũ, nói con đã về nhà an toàn.”
Văn Đại Phú không hiểu con gái bị làm sao vậy, ông mở miệng muốn nói gì đó, nhưng con gái đã đi vào phòng.
Văn Vi nửa đêm tỉnh lại, hai mắt cô mở thật to, chỉ chốc lát sau cô mở đèn bàn. Tìm được chiếc điện thoại đã nạp đầy pin.
Nhan Nghiên đêm nay ngủ cũng cực kỳ không an ổn, cô ngủ cùng con trai, mắt nhìn đứa con bị tổn thương mà thật sâu xúc động.
Cô càng tự nói với chính mình, không bao giờ… đem đứa con vào thế giới báo thù của mình, chính là Tư Kình Vũ.
Đang mơ mơ màng màng ngủ, điện thoại vang lên. Cô rất nhanh đứng lên, vừa thấy số máy, khẽ nhíu mày. Không muốn đánh thức con trai, cô vội cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.
“Trễ như vậy cô tìm tôi có chuyện gì?” Nhan Nghiên tới phòng khách, đứng bên cửa sổ sát đất hỏi.
Người Văn Vi gọi điện thoại chính là Nhan Nghiên, khi cô ta nghe được giọng Nhan Nghiên, một nỗi căm ghét liền ập tới. Nhưng giọng của cô ta cực kỳ bình tĩnh: “Nhan Nghiên, Văn Vi tôi ở trên đời này không có chủ động đi tranh đoạt cái gì, tôi vẫn cho rằng, của tôi sẽ là của tôi, trừ bỏ Tư Kình Vũ.”
Nhan Nghiên nhìn thành phố dưới ánh trăng, nghĩ đến Tư Kình Vũ đang ngủ trên lầu, cô cười khẽ: “Chẳng lẽ không phải là như thế sao? Đó là Tư Kình Vũ, cũng không phải những gì cô muốn, cuối cùng sẽ thật là của cô.”
“Cô nói đúng, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, tôi đối với Tư Kình Vũ nhất định sẽ không buông tay. Anh ấy là người đàn ông của tôi, nếu cô dám tới gần anh ấy, tôi gặp thần giết thần gặp phật sẽ giết phật.” Khi Văn Vi nói những lời này, giọng cô ta thật run rẩy. Ác mộng kia làm cho cô ta sợ hãi, trong mơ cô ta thấy mình bị người áo đen áp trên tường, mà Tư Kình Vũ lại ôm Nhan Nghiên càng chạy càng xa. Khi tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, sợ hãi đến phát run. Lúc này cô mới xác nhận, cô tuyệt đối không thể mất đi Kình Vũ!
“Văn Vi, cô nên biết. Một người phụ nữ đã trải qua tuyệt vọng, đã trải qua cuộc sống tối tăm cực hạn đến lúc có kinh nghiệm, sẽ không sợ cái gì. Có lẽ cô là như thế, mà Nhan Nghiên tôi cũng là như thế.” Nhan Nghiên ánh mắt dừng nơi xa cực xa, giọng nói thâm u, “Từ lúc tôi quyết định trở về, hiện tại trước mặt người Tư gia, tôi đã có chuẩn bị hết thảy. Tôi chuẩn bị tranh đấu với người nhà họ Tư, sao lại phải sợ một người như cô, Văn Vi?”
Văn Vi như ngừng thở, cô chưa từng suy xét Nhan Nghiên cẩn thận, hay Nhan Nghiên cùng Tư gia có ân oán tình cừu gì. Nhưng Nhan Nghiên hận Tư gia, gã kia cũng hận Tư gia, như vậy, người nhà Tư gia rốt cuộc làm nhiều chuyện ác gì?
“Tốt lắm, chúng ta liền chờ xem!” Văn Vi nói xong, liền cúp điện thoại, rồi lại nghe được đầu kia điện thoại gọi lại. “Văn Vi, cô là một đối thủ rất lợi hại. Tôi thiệt tình rất hy vọng, cô cuối cùng giữ được tình yêu.”
Nói xong, Nhan Nghiên cũng tắt điện thoại. Cô bỗng nhiên cảm giác được một chút đau, hay là một chút lạnh. Bây giờ là mùa xuân, sắp sửa là mùa hè, nhưng buổi tối Bắc Kinh vậy mà vẫn có chút cảm giác man mát.
Cô lùi mình vào ghế sô pha, lại cảm giác trên lầu có tiếng động.
Tư Kình Vũ cả đêm đều không ngủ, hắn nhận được điện thoại của Văn Đại Phú, nói Văn Vi về nhà không có việc gì. Nhưng Văn Vi không tiếp điện thoại của hắn, cô còn chưa chịu tha thứ cho hắn.
Kỳ thật ngay cả hắn cũng không hiểu rõ, Văn Vi hỏi hắn, có phải thích Nhan Nghiên hay không? Lập tức, hắn có thể thực kiên quyết phủ nhận, hắn không yêu Nhan Nghiên, cũng không có khả năng đi yêu Nhan Nghiên. Nhưng vì sao lại cố tình không kháng cự được sức hấp dẫn của cô ấy.
Cô bé kia, hình ảnh lúc nhỏ lại hiện ra trong hắn, so với Văn Vi còn hiện ra sớm hơn trong hắn. Mới trước đây, cô nhát gan mà quật cường, bởi vì Tư gia áp bức, khống chế cô từng chút một, cô phản kháng, cô cũng không chịu khuất phục. Năm đó, khi hắn biết cô cùng cha hắn phát sinh quan hệ, hắn đối với cô thất vọng vô cùng, chán ghét cô thậm chí căm ghét sâu sắc cô.
Hắn thừa nhận, năm đó hắn bức Nhan Nghiên quyên giác mạc, rời khỏi nơi này, chủ yếu là không để cho cô cùng cha hắn có quan hệ. Nhiều ngày qua, hắn không dễ dàng tha thứ được. Hắn vẫn nghĩ, người cô yêu chính là mình, ai ngờ, lại là cha hắn! Chuyện nhiều năm như vậy, giờ cô bé này đã trở lại! Cô trở nên quyến rũ, phong tình vạn chủng, cô lại nói cô muốn hắn! Từ lần đầu tiên cô hấp dẫn hắn, hắn liền cảm giác được chính mình khó có thể tự khống chế!
Vì cái gì! Vì cái gì hắn không phản kháng được người con gái này. Hắn không muốn thừa nhận tình cảm của hắn đối với cô, cũng tuyệt đối không cho mình có tình cảm với cô gái như vậy, nhưng hắn không kháng cự được cô!
Giống như Văn Vi nói, giữa bọn họ không thể có người thứ ba. Nếu hắn thật sự không đẩy được Nhan Nghiên ra, sao có thể thản nhiên ở bên cạnh Văn Vi!