Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 201: Chương 201: Có thể cho anh.




Ai có thể nghĩ tới đứa bé này có thể nói ra những lời như vậy. Âu Dạ nhìn Tư Kình Vũ, Tư Kình Vũ cười giễu cợt : “Âu Dạ, cậu nghe xem, cậu bé sáu tuổi còn hiểu biết nhiều hơn cậu.”

Âu Dạ cười, không nói, Tư Kình Vũ ôm Tử Hằng vào lòng, cũng không lên tiếng . Âu Dạ đã làm đến vậy, nhất định không đạt mục đích sẽ không dừng lại. Một tay hắn ôm Tử Hằng ngồi trên gối, một tay giữ Nhan Nghiên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Từ sáng đến giờ, hắn bám theo tới đây,cũng mệt mỏi.

Âu Dạ không biết Tư Kình Vũ đang nghĩ gì, biểu hiện của hắn dị thường yên tĩnh. Trong chốc lát , phi công đằng trước nói với hắn đã ra khỏi nội thành Bắc Kinh, hắn nhìn Tư Kình Vũ, Tư Kình Vũ vuốt đầu con trai, muốn trấn an. Máy bay vẫn hướng về phía đông, Tư Kình Vũ đoán được bọn họ muốn tới vùng duyên hải, hắn không lo lắng sao? Âu Dạ hoài nghi nhưng không hỏi.

Nhan Nghiên cũng không rõ Tư Kình Vũ đang nghĩ gì, phát hiện bọn họ đang đi về hướng đông, hơn nữa máy bay lại không bị ai ngăn cản. Máy bay lớn như vậy chẳng nhẽ không ai phát hiện ra?

Chốc lát sau máy bay hạ xuống sân bay tư nhân tại đảo Tần Hoàng. Rất nhanh sau đó có người tới đón, bọn họ hạ cánh, có hai hàng người mặc đồ tây đến đón. Nhan Nghiên nhìn Âu Dạ đi xuống, lập tức nghe thấy có người nói tiếng Pháp: “Nam Tước, thuyền đã chuyển bị xong, hai giờ sau sẽ khởi hành, chúng ta tới Nhật Bản trước, sau đó sẽ trở lại nước Pháp.”

Âu Dạ hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn Tư Kình Vũ nói: “Vũ, lên xe thôi, bây giờ chúng ta ra bến cảng!”

Nhan Nghiên nghe xong mới ý thức được sự việc đã trở nên nghiêm trọng, Âu Dạ định bắt bọn họ xuất ngoại, bất kể là máy bay hay ngồi thuyền, đều cần hộ chiếu, tàu cũng phải qua hải quan. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Chẳng nhẽ thế lực của Ấu Dạ trong Trung Quốc cũng lớn vậy sao?

Tư Kình Vũ ôm Tử Hằng, nắm tay Nhan Nghiên lên xe, còn Âu Dạ thì ngồi trên chiếc xe khác. Vừa lên xe Nhan Nghiên liền hỏi: “Ấu Dạ muốn bắt cóc chúng ta xuất ngoại, hắn làm thế nào được?”

Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên nói: “Em gọi Ấu Dạ là sư phụ, nên biết năng lực của hắn. Hắn có thể phát triển Kane trong thời gian ngắn mà không ai địch nổi, ở trong thành phố rất có quyền lực. Hắn muốn cho vài người xuất ngoại, chỉ là gọi thuyền, cũng không phải chuyện khó khăn.”

“Vậy chúng ta thật sự sẽ đi lên thuyền cùng ông ta sao?” Tử Hằng ở bên cạnh tò mò hỏi, tuy nhiên bây giờ cậu rất ghét cha! Có thể tại bọn họ đang ở trong tay cái chú xấu xa kia, trước hết phải nghe lời cha đã!

Tư Kình Vũ sờ vào mặt Tử Hằng nói: “Hằng Hằng không phải sợ, có cha ở đây, hắn sẽ không hại chúng ta.” Tư Kình Vũ không nói thêm, cũng không có chút lo lắng nào, như đã có kế hoạch đối phó .

Điều hiện tại bọn họ có thể làm cũng chỉ là nghe theo Tư kình Vũ. Cho dù giữa bọn họ còn khúc mắc rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện chưa giải quyết, cũng đành gác sang một bên. Nhan Nghiên còn nghĩ, như thế này không hẳn là không tốt, bọn họ ở trong tay Âu Dạ nhưng ba người họ lại ở cùng nhau. Bất kể là chuyện cũ nào thì cũng nên để đằng sau, nếu như an toàn thoát khỏi, không biết sẽ thế nào? Đến ngày sau, cô và Tư Kình Vũ lại không có hi vọng .

Tư Kình Vũ như hiểu rõ ý nghĩ của Nhan Nghiên, giờ phút này hắn chỉ có thể ôm cô vào lòng, hai người cũng không nhắc đến những chuyện kia. Hắn cũng không quên Nhan Nghiên đã chĩa súng vào mặt mẹ hắn, chuyện này lại chồng chất thêm những chuyện trước kia đã xảy ra, đau nhức không thở nổi. Còn cả biểu lộ của Hằng Hằng, trong đôi mắt tràn đầy hận ý với cha nó, nếu không phải Âu Dạ bắt được bọn họ, bọn họ làm sao có thể thân mật ở bên nhau.

Xe cứ đi, một lúc đã đến bến, có một chiếc cano đang chờ bọn họ. Nhan Nghiên cũng đoán được ở biên giới đang có thuyền chờ họ. Mà bây giờ bọn họ chỉ ngồi cano nhỏ đến đó. Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ. Tư Kình Vũ trấn định, ôm Tử Hằng, cầm tay cô bước đến phía trước.

Lên thuyền, Âu Dạ cười nói: “Vũ, bộ dạng này của cậu làm tôi như bị ảo giác rằng cậu nguyện ý theo tôi trở về Pháp!”

Tư Kình Vũ cười , để con trai mặc áo phao, bế cậu ngồi, thấy Nhan Nghiên cũng đã ngồi xuống, hắn nói: “Nếu tôi từ chối thì cậu sẽ thả chúng tôi sao?Âu Dạ, hiếm khi tôi theo ý cậu, không phải cậu nên vui mừng à?”

Âu Dạ đương nhiên không tin Tư Kình Vũ thật lòng theo hắn, nhưng thái độ của Tư Kình Vũ lại khiến hắn bị mê hoặc. Hắn lại hỏi Tử Hằng: “Hằng Hằng, chúng ta rời bến, cháu có vui không?”

Trên đường đi Tử Hằng luôn yên lặng, nhìn Âu Dạ một cái, sau đó không nhìn lại hắn. Ôm eo Nhan Nghiên, khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực cô.

Tư Kình Vũ sờ đầu con trai, nói với Ấu Dạ : “Âu Dạ, tôi hỏi cậu, cậu bắt chúng tôi đến Pháp là muốn giam giữ chúng tôi sao?”

“Tôi sao có thể nhốt cậu?Vũ!” Ấu Dạ dịu dàng nói với Tư Kình Vũ, hiện tại gió rất lớn, thổi bay mái tóc vàng của hắn. Da thịt hắn trắng nõn , sợi tóc bay bay, nhìn càng thêm quyến rũ: “Vũ, chỉ cần cậu đáp ứng sẽ ở bên tôi, không bao giờ rời xa tôi. Tôi có thể để Nhan Nghiên và Tử Hằng rời khỏi đây, tôi biết cậu rất yêu mến quyền lực, Kane ở trong tay tôi, tập đoàn Âu Dạ cũng có thể cho cậu.”

Quả thực rất hấp dẫn, nhưng Tư Kình Vũ chỉ cười: “Đáp án sớm đã cho cậu, cậu nên biết, tôi làm bất cứ chuyện gì, nếu đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.”

Nhan Nghiên chỉ lắng nghe, không khỏi ôm chặt Tử Hằng, cô nhìn Âu Dạ liền nhận ra người đàn ông này có tình cảm rất sâu đậm với Tư Kình Vũ. Nghĩ lại, hắn vì tìm Tư Kình Vũ mà sáu năm trước tiếp cận mình, giúp đỡ mình. Hắn lợi dụng được nhiều người như vậy, chắc hẳn Kane cũng do hắn thao túng. Hiện giờ hắn lại nói có thể đem toàn bộ tài sản của mình giao cho Tư Kình Vũ, hi sinh lớn như vậy, trả giá quá kinh người. Anh mắt Âu Dạ nhìn Tư Kình Vũ là cuồng nhiệt, liều lĩnh. Bằng không sẽ không đến nông nỗi này, hắn ta còn muốn bắt cóc bọn họ sang Pháp.

Cô nhìn Tư Kình Vũ. Hắn thật sự không động tâm sao? Biểu lộ của Tư Kình Vũ như không quan tâm đến đề nghị của Âu Dạ. Có lẽ Tư Kình Vũ không thích đàn ông. Nếu như Tư Kình Vũ là người đồng tính, có lẽ hắn sẽ chấp nhận Âu Dạ. Vừa nghĩ tới Tư Kình Vũ sẽ chấp nhận Ấu Dạ, cô liền run lên. Nếu có ngày như vậy, cô nghĩ cô sẽ điên mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.