Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 1: Chương 1: Có thể nhận nuôi con gái của tôi không




Trời mưa rất to, tiếng sấm ầm ầm long trời khiến Nhan Nghiên ôm chặt mẹ. Bé mở mắt, bầu trời tựa như được che phủ bởi một lớp vải đen dày cộp, nhìn không thấy chân trời, chỉ có thể nhìn thấy những hạt mưa lớn rơi xuống, tuy đã che ô, nhưng bé vẫn thấy vai áo của mẹ ướt đẫm.

“Mẹ, vì sao chúng ta lại tới nơi này?” Nhan Nghiên nắm lấy áo mẹ, nhỏ giọng hỏi.

“Nhan Nghiên ngoan, đừng nói nữa, tí nữa con ở bên cạnh không được nói nhé.” Mẹ bé – Đường Tuệ Hà vừa mới nói dứt lời, cánh cổng sắt to lớn mở ra, một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi cầm ô dẫn hai đứa bé gái đi ra.

Người đàn bà đi đầu hung dữ nhìn chằm chằm vào mẹ con bọn họ, nói: “Tiên sinh nhà ta cho các người đi vào!”

“Cảm ơn!” Đường Tuệ Hà vô thức ôm chặt con gái, run rẩy đi vào.

Vừa vào cửa chính, một luồng hơi máy sưởi phả thẳng vào mặt, Nhan Nghiên rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tò mò.

Tư Thành Đống an vị ngồi trên sô pha phòng khách, đôi mắt bắn về phía bên này, thấy Đường Tuệ Hà ôm đứa con gái trong lòng, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm khó coi.

“Thành Đống anh!” Đường Tuệ Hà không dám buông con gái ra, mà chỉ cẩn thận dè dặt thong thả đi tới chỗ cách Tư Thành Đống ba thước. Khuôn mặt cô tỏ vẻ tươi cười, “Đã lâu không gặp!”

“Anh rất bất ngờ, em tự nhiên lại nghĩ tới tìm anh!” Khóe miệng Tư Thành Đống lộ ra một nét cười nhạt, ánh mắt sâu và đen chăm chú khóa chặt trên người Đường Tuệ Hà, “Đây là con gái của em sao? Mặt mũi rất xinh.”

“Đây là Nhan Nghiên, Nhan Nghiên, gọi bác đi!” Đường Tuệ Hà chỉ cảm thấy Tư Thành Đống trước mắt rất là xa lạ, cô bắt gặp sự chế nhạo châm chọc trong mắt Tư Thành Đống. Cô hiểu rõ hắn như vậy là có ý gì! Tư Thành Đống và cô là thanh mai trúc mã, bọn họ hồi đó được coi là một đôi. Nhưng cô vẫn chỉ coi Tư Thành Đống là anh trai, cô cho rằng sau khi lớn lên, cha mẹ sẽ hiểu rõ, đến lúc đó cũng sẽ không bắt ép cô. Không ngờ, cha mẹ cô đột ngột mất, khi đó Tư Thành Đống quan tâm sắp đặt cho cô, hắn tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Đường, rồi còn đính hôn với cô.

Cô từng nghĩ, đời này sẽ ở chung cùng hắn, nhưng rốt cục, cô vẫn là không có cách nào để tiếp nhận được hắn, ba ngày trước khi kết hôn, cô cùng Nhan Hựu Bách – học trưởng của mình ở đại học bỏ trốn. Mãi đến năm ngoái, bọn họ mới trở lại Bắc Kinh.

Thế nhưng, hai tháng trước, Hựu Bách xảy ra tai nạn xe cộ, chết tại chỗ. Còn cô thì lại bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, đã tới giai đoạn cuối. Ông Trời như là chỉ trong phút chốc, đã đánh mọi tai vạ từ trên trời xuống đầu cô, cô chết cũng chẳng sao, thế nhưng con gái Nhan Nghiên 4 tuổi của cô từ nay về sau sẽ thành trẻ mồ côi, cô không đành lòng. Cô chỉ có thể tìm đến Tư Thành Đống, hi vọng hắn có thể nhớ tới một chút tình nghĩa trước đây của bọn họ, mà nhận nuôi Nhan Nghiên, ít nhất tới khi nó thành niên 18 tuổi.

Nhan Nghiên nhìn ông bác này mà thấy sợ, cặp mắt ông ta thật âm trầm, dường như muốn ăn bé. Thế nhưng bé không thể không nghe lời mẹ, nhỏ giọng nhút nhát gọi: “Bác!”

Tư Thành Đống nghe thấy tiếng gọi bác thì chỉ cảm thấy chói tai, nhìn chăm chằm với người phụ nữ mười năm không gặp này. Năm tháng không hề lưu lại chút vết tích nào trên mặt cô, cho dù đã là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, nhưng cô vẫn xinh đẹp động lòng người, nhìn vẫn thấy yêu thương. Cô càng là như vậy, lửa giận trong lòng hắn càng không thể dẹp loạn. Có điều, trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc, vẫn nhìn chằm chằm vào cô: “Thời tiết thế này, sao em lại vội vàng tới tìm anh như vậy, không phải chỉ là để gặp mặt bạn cũ đi!” Hắn cũng không mở miệng mời cô ngồi xuống, trên người cô đã hoàn toàn ướt đẫm, từ lúc tiến vào tới đây, đã kéo vào một đường dài ướt nhẹp, hắn thấy thân thể cô còn đang run rẩy. Tốt, đây là điều hắn muốn!

“Thành Đống anh, em tới là có chuyện cầu xin anh!” Cô vốn định nói thẳng, nhưng lại chảy nước mắt nói, “Em biết em có lỗi với anh, em không nên chạy trốn như vậy, em làm thương tổn lòng anh, xin lỗi.”

Tư Thành Đống như là không thèm để ý, lắc đầu. Cô bỏ trốn để lại thư, nói cô chỉ coi hắn là anh trai, cô thực sự yêu chính là cái kẻ Nhan Hựu Bách vô tích sự kia. Hắn là loại người cao ngạo, lại để người đàn bà này làm quá đáng như vậy. Cô nói không yêu hắn, đào hôn bỏ trốn. Hắn cố nén lửa giận, lúc đó đã quyết định hoãn lại hôn lễ, chưa đầy nửa tháng sau đã tìm được cô. Nhưng khi đó cô đã là vợ của Nhan Hựu Bách, cô ôm người đàn ông của cô mà cầu xin hắn buông tha cho cô. Đó là nhục nhã suốt đời của hắn, đến bây giờ vẫn còn khắc ghi rõ trong đầu hắn.

“Đã là chuyện quá khứ rồi, còn đề cập tới làm gì!” Hắn giả vờ thoải mái, còn hơi nhún vai.

“Anh Thành Đống, anh có thể trách em, có thể hận em, hay bây giờ anh muốn làm gì với em cũng được!” Đường Tuệ Hà ôm Nhan Nghiên kích động quỳ xuống, “Anh có thể đáp ứng em một việc được không, xin anh nhất định phải đáp ứng em.”

Tư Thành Đống như là bị bất ngờ vì cô quỳ xuống, nhưng vẫn ngồi bất động, nhướng mày nói: “Trước hết em nói xem, có chuyện gì?”

“Anh có thể giúp em chăm sóc Nhan Nghiên, nhận nuôi nó, coi nó là con anh được không?” Cô buông con gái ra, vẻ mặt cầu xin nhìn hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.