Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 194: Chương 194: Địa ngục của Tống Ngọc San (3)




Edit: Mộ Phong

Beta: Mộc

Bị dập đầu xuống đất mấy lần, Tống Ngọc San hoa mắt chóng mặt, dì Thanh dùng lực rất mạnh, trán bà ta bị bầm dập, máu me be bét.

“Mẹ, chúng ta không thể ở đây quá lâu được”, Vệ Tề Hàn nghĩ Tư Kình Vũ rất có thể sẽ tìm đến chỗ này. Hắn xách Tống Ngọc San lên, thả vào xe lăn, “Không lâu nữa sẽ có người tới xử lý bà ta thôi”.

Dì Thanh vẫn còn tỉnh táo, ít nhất là bà ta vẫn nghe lời con trai. “Trước tiên giữ lại cái mạng của bà, nhưng bà cũng đừng nghĩ là hôm nay có thể còn sống mà trở về”.

Tống Ngọc San đang trong trạng thái u mê, bà ta không nghe rõ lời Vệ Tề Hàn nói, chỉ là sau khi lấy lại thần trí lại, bà ta đã bị đẩy ra khỏi nghĩa trang, đi đến đường cái. Có một chiếc xe màu ngà đang chờ ở đó, lúc này cửa mở ra, một người đàn ông mặc áo gió đen và người phụ nữ mặc váy dài màu xanh bước xuống. Bà ta không nhận ra người đàn ông là ai, nhưng ngược lại, bà ta biết rõ người phụ nữ, là Văn Vi.

“Sao anh lại đưa tôi đến đây?”, Văn Vi rất bất mãn nhìn người đàn ông đó nói, khi nhìn thấy Tống Ngọc San, sắc mặt trở nên hốt hoảng, “Anh nên biết, tôi sẽ không làm những chuyện này với các người đâu”.

“Cô đã tham gia vào rồi, giờ lại muốn rút lui sao?”. Người đàn ông này đúng là Diêm Ưng Dương, khóe miệng Diêm Ưng Dương cong lên khi thấy Tống Ngọc San hấp hối, “Vệ tổng, dù là chơi đi chăng nữa thì anh cũng nên hạ thủ lưu tình. Ngay từ đầu đã hành chết Tư phu nhân, đến lượt tôi phải làm sao đây?”

“Yên tâm đi, bà ta còn sống”. Vệ Tề Hàn đẩy Tống Ngọc San về phía hắn ta, “Anh chưa từng nghe đến tai họa ngàn năm sao? Dạng phụ nữ như bà ta không dễ chết thế đâu. Còn lại giao cho anh, chúng ta đi thôi”.

Diêm Ưng Dương gật nhẹ đầu, cười nói: “Được rồi, tôi sẽ hầu hạ Tư phu nhân thật tốt!”

Vệ Tề Hàn và dì Thanh cùng lên xe, dì Thanh nhìn Tống Ngọc San một lần nữa, bảo con trai lên xe trước. Sau khi lên xe hắn đã nói trước: “Mẹ, con đã đặt vé máy bay giúp mẹ rồi, con sẽ đưa mẹ đến sân bay ngay bây giờ, ở đó sẽ có người thu xếp cho mẹ”.

“Sao mẹ lại phải đi?”, dì Thanh lập tức ngồi ngay ngắn, “Tề Hàn, con không đi cùng mẹ à?”

“Con chưa thể đi được”. Về Tề Hàn quay xe, cho xe chạy về đường khác, “Từ giờ trở đi, Tư Kình Vũ chắc chắn sẽ nghi ngờ mẹ và biết thân phận của chúng ta. Cho nên mẹ nhất định phải rời đi, còn con, hắn ta muốn đối phó với con cũng không dễ dàng vậy đâu”.

Dì Thanh trầm mặc, bà cảm thấy Tư Kình Vũ là một trở ngại lớn, việc làm hôm nay của bọn họ với Tống Ngọc San, làm sao Tư Kình Vũ có thể bỏ qua đây! “Tề Hàn, con hãy đi cùng mẹ! Con ở lại mẹ sẽ lo lắng lắm. Mẹ đã mất đi chị con rồi, mẹ không thể để mất con được”.

“Mẹ, con còn việc cần làm”, Vệ Tề Hàn cầm lấy tay mẹ, “Mẹ yên tâm, con sẽ ổn thôi”.

Dì Thanh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng điều con trai đã quyết, từ trước đến nay nhất định là không thay đổi. Lòng không yên, cũng không nên nói gì cả. “Con đưa điện thoại đây, mẹ muốn gọi cho một người.

“Mẹ muốn gọi điện thoại cho Nhan Nghiên?”, Vệ Tề Hàn không đưa điện thoại ngay mà cười: “Mẹ, Nhan Nghiên không muốn tiếp tục cuộc chiến này từ lâu rồi, cô ấy muốn rút lui, chúng ta không nên ép buộc nữa. Những chuyện chúng ta làm hôm nay đã đi quá xa. Con có khả năng gánh chịu, mẹ yên tâm”.

Dì Thanh nhìn dáng vẻ ung dung bình tĩnh của con trai thì không nói gì nữa.

Tống Ngọc San bên kia thì ngược lại, bà ta cho rằng Vệ Tề Hàn đã tra tấn mình đến cực hạn, nhưng khi rơi vào trong tay Diêm Ưng Dương mới biết, quá trình tra tấn chỉ vừa mới bắt đầu. Diêm Ưng Dương ném bà ta ra khỏi xe lăn, trực tiếp nâng bà lên xe. Cũng không cho bà ngồi, hay nằm ở ghế ngồi bên cạnh. “Văn Vi, mặc dù tôi chưa từng đối xử tốt với cô, nhưng cũng chưa bao giờ làm hại cô, tại sao cô lại phải làm như vậy? Cô làm vậy, Tư Kình Vũ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô”.

Văn Vi không nói gì, còn Diêm Ưng Dương lại nở nụ cười: “Tư phu nhân, bà nên giữ sức dần đi, chỉ sợ lát nữa, một lời bà cũng không có sức mà nói nổi đâu”.

“Cậu là ai?”, Tống Ngọc San nhìn người này, càng nhìn càng thấy quen mắt. “Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao phải làm như vậy?”

“Bà thực sự không biết tôi à?”, Diêm Ưng Dương cười với bà ta qua kính chiếu hậu, “Như vậy đi, tôi sẽ giúp bà nhớ ra, bà còn nhớ luật sư Diêm nổi danh ở thủ đô mười năm trước không?”

Thân thể Tống Ngọc San run lên, mở to mắt nhìn Diêm Ưng Dương, nhìn kỹ, Diêm Ưng Dương và luật sư Diêm thực sự có vài phần giống nhau. Bà ta cuối cùng đã nhớ ra, mình cũng đã gặp tên Diêm Ưng Dương này mấy lần. “Cậu có quan hệ gì với luật sư Diêm?”

“Tôi là con của ông ấy!”, Diêm Ưng Dương rất hài lòng với phản ứng của Tống Ngọc San. “Tư phu nhân, hẳn là bà biết rằng, Vệ Tề Hàn đã tìm bà tính sổ thì đương nhiên tôi không thể buông tha cho bà. Bà hại chết chị gái Vệ Tề Hàn, hắn mới chỉ dập đầu bà mấy cái, bà nói xem, bà hại chết cả nhà tôi, tôi nên làm thế nào cho tốt đây?”

Tống Ngọc San sợ run cả người, bà ta cuối cùng cũng hiểu ý của Vệ Tề Hàn khi nói sẽ có người đến tiếp tục xử lý bà ta. Bà ta nhìn Văn Vi, nhìn không rõ cả khuôn mặt vì cô ta đã đeo kính râm, mặt không biểu cảm. Xe đi ra khỏi con đường núi, tiến vào đường cao tốc. Tống Ngọc San rốt cục cũng tự ý thức được rằng hôm nay bà ta không còn đường sống, hơn nữa cái chết có thể sẽ vô cùng nhục nhã thảm hại. Bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là cầu vượt, từ chỗ này nhảy xuống, bà ta có thể ra đi nhanh hơn một chút. Bà ta thử đẩy cửa xe, nhưng nó đã bị khóa trái, đẩy mãi cũng không mở.

Diêm Ưng Dương ngồi ghế trước dường như cũng chú ý tới động tác của bà ta, cười nói: “Tư phu nhân, không phải bà muốn nhảy từ chỗ này xuống tự sát mà được đâu! Tôi quên không nói cho bà biết, tôi đã khóa kỹ cánh cửa đó rồi, bà không thể mở ra được”.

Tống Ngọc San từ bỏ, bà ta dựa vào ghế ngồi, thở hổn hển. Bà ta không còn đường sống nữa rồi, chỉ là không biết tên Diêm Ưng Dương kia định xử lý bà ta ra sao mà thôi. Rất nhanh bà ta đã biết, Diêm Ưng Dương đưa bà ta đến biệt thự cũ của hắn, bởi vì vụ nổ lớn năm xưa mà khu biệt thư trở nên đổ nát. Cũng không có người đến đây xây biệt thự mới, hắc bích tàn viên nhìn thật âm trầm và thê lương. Tống Ngọc San bị lôi xuống, Diêm Ưng Dương không kiên nhẫn như Vệ Tề Hàn, hắn kéo lê Tống Ngọc San trên nền đất. Tống Ngọc San vốn đã không đi được, nay lại bị trói tay nên mình đầy vết thương do sỏi đá cứa vào. Tống Ngọc San không kêu la được, chỉ có thể rên hừ hừ.

Cuối cùng cũng được bà ta đến cổng biệt thự, Diêm Ưng Dương nhấc nửa người trên của bà ta lên nói: “Bà nhìn kỹ xem, đây là đâu? Bà nhìn rõ chưa hả?”

Trên người Tống Ngọc San đầy vết thương, giờ đau đớn đến nỗi không có sức để thở, hơi thở của bà ta trở nên thô suyễn, nhìn khu nhà đổ nát trước mắt, sao có thể nhận ra được. Bà ta tóm lấy tay Diêm Ưng Dương hỏi: “Đây là đâu?”

Tất nhiên, lời nói này đã làm Diêm Ưng Dương nổi giận, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Bà không biết, bà thực sự không biết sao. Đây là ngôi nhà cũ của tôi, chính là nơi bà và anh trai bà phái người đặt bom, làm nổ cả gia đình tôi, chết cháy hết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.