Đó là Nhan Nghiên và Tử Hằng! Còn người đang mang nụ cười hài lòng đứng cạnh là Âu Dạ.
Từ lúc Tư Kình Vũ đi ra ngoài, Nhan Nghiên mãi không ngủ được, cô có
dự cảm rằng chuyện gì đó không tốt đang xảy ra. Lúc sáng sớm Tử Hằng
tỉnh dậy còn hỏi cha cậu đang ở đâu? Cô vốn định gọi điện thoại hỏi xem
có chuyện gì xảy ra nhưng cuối cùng lại thôi, quyết định đưa Tử Hằng đi
học trước. Chỉ là không ngờ, khi cô và Tử Hằng đến nhà trẻ, chiếc xe
Lincoln quen thuộc dừng lại trước mặt họ. Đằng sau cửa kính xe đang hạ
xuống, khuôn mặt của Âu Dạ dần xuất hiện trước mắt cô.
Nhan Nghiên cả kinh, ôm Tử Hằng thật chặt, Tử Hằng thấy hắn thì nhìn
Nhan Nghiên hỏi: “Tiểu Nghiên, bác này có phải là bác lần trước chúng ta gặp không?”
Âu Dạ bước xuống xe, đi vài bước đến trước mặt cô nói: “Nhan Nghiên, đi cùng ta đến một nơi. Có việc này, ta cần con làm”.
Nhan Nghiên hiểu, Âu Dạ đã tự mình đến tìm cô, cô chắc chắn sẽ không
thể trốn đi đâu được. Cô ngồi xuống nhẹ nhàng nói với Tử Hằng: “Hằng
Hằng, sắp đến giờ lên lớp rồi, con mau vào đi!”
“Để Hằng Hằng đi cùng chúng ta cũng được!”, Âu Dạ bắt lấy tay Tử
Hằng, cười hiền nói với cậu: “Hằng Hằng à, cùng bác đi chơi một nơi,
được không?”
“Sư phụ!”, Nhan Nghiên ôm chặt lấy Tử Hằng, “Hằng Hằng chỉ là một đứa trẻ, người muốn con làm gì, mình con đi với người là được”.
“Việc này không có Hằng Hằng thì không xong”, Âu Dạ vừa nói xong đã
ôm lấy Tử Hằng đi về xe, “Lên xe đi, bỏ lỡ thời cơ sẽ không thú vị”.
Tử Hằng bị một ông bác xa lạ ôm nhưng không khóc, có điều chân tung
ra một cú đá vào giữa hai chân Âu Dạ, Âu Dạ bị đau phải thả lỏng tay,
cậu liền nhảy từ trên người hắn xuống: “Bác quái dị, cháu không cần bác
bế”.
Âu Dạ tuy bị đá đau, nhưng không hề tức giận mà ngược lại, hắn nở nụ cười: “Nhan Nghiên, con của con đúng là đặc biệt thật đấy”.
Nhan Nghiên ôm con trai, quay lại đã thấy hai người đàn ông mặc tây
trang màu đen đứng sau lưng mình. Thật ra cô hiểu rất rõ sư phụ mình,
hắn đã muốn cô và con trai cùng đi, hai người họ chắc chắn không trốn
thoát. Cô đành phải ôm con trai lên xe, Âu Dạ cũng lên theo ngay sau đó. “Sư phụ, người định đưa con đi đâu?”
“Một nơi có cảnh đẹp đáng xem!”. Âu Dạ cười thần bí, hắn làm nhiều chuyện như vậy, tất cả là vì thời điểm này đây.
Nhan Nghiên không hề thấy thú vị như hắn nói, thậm chí còn cảm thấy
nơi đó rất đáng sợ. Tiếng sấm vọng lại từ trên cao, Tử Hằng ôm cô thặt
chặt, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nghiên, tiếng sấm thật lớn, con sợ quá!”
Nhan Nghiên vuốt đầu con trai, nhẹ giọng trấn an cậu: “Đừng sợ, Hằng
Hằng, mẹ ở đây”. Cô nghiêng đầu, nhìn Âu Dạ tựa đầu vào ghế nhắm mắt
nghỉ ngơi, chỉ có khóe miệng hắn ẩn chứa sự vui vẻ.
Từ xa, Nhan Nghiên nhìn qua cửa sổ đã thấy một quả cầu lửa, ở trong
khu nhà hoang, có quả cầu lửa đó, cùng với tiếng kêu thét thê lương của
phụ nữ. Cô ôm chặt con trai, che lỗ tai cậu lại, sau đó nhìn Âu Dạ. Âu
Dạ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, ngồi yên không nhúc nhích. Xe hơi càng đến
gần, cô càng nhìn rõ hơn. Trừ quả cầu lửa kia, còn có Diêm Ưng Dương
nữa, còn người đang cầm bình cứu hỏa chính là Văn Vi. Theo bản năng, cô
che hai mắt con trai lại, quay đầu hỏi Âu Dạ: “Người đang bị thiêu là
ai?”
Đúng lúc này, xe dừng lại, cửa xe bị mở ra, Âu Dạ cười nói với cô:
“Xuống nhìn thì biết!” Nhan Nghiên muốn để con trai trong xe, không cần
cậu phải xuống theo vì cô không muốn con trai thấy cảnh tượng đáng sợ
như vậy. Âu Dạ như biết rõ suy nghĩ của cô, hắn nói: “Cho cả Tử Hằng
xuống nữa, ta nghĩ từ lúc về nước đến giờ, thằng bé vẫn chưa biết rõ về
người này cho lắm, thậm chí còn chưa cả biết tên!”
Có người đã đứng ở cạnh cửa xe chờ, Nhan Nghiên đành nói thầm với Tử Hằng: “Hằng Hằng đừng sợ nhé, mẹ ở đây”.
“Mẹ, con không sợ!” Thực ra đôi mắt Tử Hằng luôn nhìn ra bên ngoài.
Cậu còn nhận ra người đó sớm hơn cả Nhan Nghiên, cậu vô thức ôm lấy cổ
Nhan Nghiên. Người bà đáng sợ kia, chính là mẹ của cha.
Nhan Nghiên ôm Tử Hằng xuống xe, lúc này, lửa trên người Tống Ngọc
San đã dập tắt gần hết nên Nhan Nghiên có thể nhìn rõ người này. Mặt cô
biến sắc, suýt nữa thì không ôm chặt được Tử Hằng. Cô ngơ ngác nhìn Tống Ngọc San, người bà ta đen đúa, tóc bị thiêu cháy không ít, trông giống
như vừa mới bò ra từ đống rác vậy.
Diêm Ưng Dương thấy cô đến thì quay đầu cười nói: “Nhan Nghiên, đến đúng lúc lắm, nãy giờ vẫn chờ cô đấy!”
Ý gì đây? Nhan Nghiên không rõ, cô đã quyết định rút lui khỏi cuộc
chiến này, Tống Ngọc San cũng tốt, những người khác cũng được, cô đã
muốn dứt bỏ, không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Nhưng khi nhìn thấy
Tống Ngọc San biến thành bộ dạng này, cô cũng không thấy nguôi giận. Một người phụ nữ kiêu ngạo như thế, ngày thường luôn quý phái chỉnh chu,
mắt cao hơn đầu, trước mặt người khác đều là bị người ta tôn lên trời,
hôm nay lại rơi xuống kết cục này khiến cô sinh lòng thương hại. “Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi không còn một chút hứng thú nào với những chuyện
kiểu này nữa. Diêm Ưng Dương, Tống Ngọc San thê thảm đến thế rồi, bà ta
cũng đã nhận đủ báo ứng, vì sao anh nhất định phải làm tới mức này cơ
chứ”.
“Văn Vi, cô nói đúng. Bản chất của Nhan Nghiên thật sự quá tốt”, Diêm Ưng Dương nói với Văn Vi đang thở hổn hển vì vừa dập lửa, “Đối với
người phụ này này, trả thù thế nào cũng không muốn quá mức”.
Văn Vi không để ý tới hắn, nhưng khi cô ta vừa nhìn thấy Âu Dạ tới
thì biết chắc rằng hôm nay Tống Ngọc San chạy trời không khỏi nắng. Nhất thời, cô ta cảm thấy vô cùng hối hận vì đã tham gia vào cuộc chiến
này, biết rõ là người trong cuộc chẳng có ai tốt đẹp, kết cục nhất định
không thể cứu vãn được nữa.
“Nhan Nghiên, con quên người phụ nữ này đã làm gì với mình rồi sao?”, Âu Dạ đi đến trước mặt cô, rồi đến bên Tống Ngọc San đang cố kéo dài
hơi tàn, “Ta nhớ rằng con từng nói, người này đã đẩy mẹ con xuống cầu
thang. Mẹ con vốn có thể sống thêm một thời gian ngắn nữa, thậm chí là
được chữa khỏi, nhưng bà ta ác độc sai người thay đổi đơn thuốc nên mẹ
con mới chết. Cái chết của cha con, bà ta cũng là đồng lõa, kẻ thù lớn
như vậy, sao con còn nhân từ với bà ta!”
“Tiểu Nghiên?”, Tử Hẳng mở to mắt nhìn cô, “Bà ấy thật sự xấu xa đến
thế ư? Là bà ấy hại chết ông ngoại, bà ngoại sao?”. Tử Hằng chăm chú
nhìn Tống Ngọc San, người bà xấu xa này luôn để lại trong cậu ấn tượng
rất tệ, trong suy nghĩ của cậu, bà ấy là mẹ của cha, tuy nhiên cậu không muốn gọi đó là bà nội, nhưng sự độc ác của bà vẫn khiến cậu cảm thấy
đau lòng.
“Đó là chuyện của con!”, Nhan Nghiên vừa sờ đầu Tử Hằng vừa nói với
Âu Dạ. Sau đó lại nhẹ nhàng nói với Tử Hẳng: “Hằng Hằng, đây là chuyện
của người lớn, sau này, mẹ sẽ giải thích cho con hiểu. Con bịt tai lại,
đừng nghe, lát nữa mẹ sẽ đưa con đi”. Nhan Nghiên thấy nỗi bi thương
trong mắt Tử Hằng thì không khỏi đau lòng. Để một đứa trẻ mới sáu tuổi
phải đối mặt với những chuyện thế này, cô thật sự rất đau lòng.