Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
“Là việc chúng tôi nên làm!”, Tư Kình Vũ lập tức sửa lại, “Nhan Nghiên và Tử Hằng là vợ con tôi, nên đương nhiên tôi muốn cả nhà cùng đi thăm hỏi bá tước phu nhân rồi”.
Âu Dạ đơ mặt, hắn nói: “Anh và Nhan Nghiên kết hôn từ bao giờ? Sao tôi lại không biết nhỉ?”
“Đó chẳng qua chỉ là hình thức thôi mà, trong lòng tôi Nhan Nghiên đã là vợ tôi rồi”. Tư Kình Vũ nói xong, nắm lấy tay Nhan Nghiên rồi hôn lên môi cô một cái, sau đó dịu dàng cười với cô.
Nhan Nghiên không thích ứng được với thói quen này của Tư Kình Vũ, rõ ràng là hắn cố ý làm cho Âu Dạ xem. Cô nhìn sắc mặt Âu Dạ không tốt lắm, hắn ta trông như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Tư Kình Vũ làm như không thấy, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía Âu Dạ, chờ đến khi Âu Dạ bình ổn lại tâm trạng, ánh mắt hai người họ giao nhau, mặt đối mặt. Ánh mắt hắn hết sức thâm thúy, nói cho Âu Dạ một cách rõ ràng rằng: Muốn hắn ngoan ngoãn ở lại Pháp, hắn ta nên chăm sóc Nhan Nghiên và Tử Hằng cho thật tốt.
Âu Dạ vẫn cười dịu dàng: “Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ, bà ấy mà biết anh đến chắc chắn là rất vui vẻ. Mẹ tôi rất quan tâm đến anh mà!”
Tư Kình Vũ không đáp lại, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn cho Nhan Nghiên và Tử Hằng. Cơ bản là hắn không hề để Âu Dạ vào mắt, dáng vẻ này khiến Endoyle ngồi một bên vô cùng chướng mắt.
Hôm sau, bọn họ cùng nhau đến lâu đài của Âu Dạ thăm mẹ hắn, phu nhân Mạch Hoa Khắc! Trước kia Nhan Nghiên cho rằng, Âu Dạ mở miệng gọi một tiếng mẹ thì có lẽ quan hệ của hắn và mẹ không đến nỗi nào. Nhưng khi về phòng, Tư Kình Vũ nói cho cô biết, cha mẹ ruột Âu Dạ đã sớm qua đời, người mẹ hiện giờ là mẹ kế của hắn mà thôi. Bình thường, Âu Dạ hay ở lâu đài, lâu đài chính là biểu tượng của gia tộc bọn họ, mà hắn ta là người thừa kế của gia tộc nên nhất định phải ở đấy. Sống ở lâu đài còn có bác Jess Mạch Hoa Khắc của hắn, ông ta cả đời không lập gia đình, là đại cổ đông kiêm người đồng sáng lập của tập đoàn Âu Dạ.
Đây là một gia tộc phức tạp, Nhan Nghiên cảm thấy rất đau đầu, nhưng dường như Tư Kình Vũ lại rất hứng thú. Nghe Tư Kình Vũ nói vậy, cô không còn muốn đến lâu đài gặp phu nhân Mạch Hoa Khắc nữa, cô chỉ muốn về nước ngay mà thôi.
Hôm sau, lúc lên xe, Nhan Nghiên hơi luống cuống, Âu Dạ ngồi đối diện với bọn họ, dáng vẻ ung dung tự tại nói chuyện phiếm với Tư Kình Vũ. Âu Dạ quả thực rất biết cách nịnh Tư Kình Vũ, hắn ta chọn những món đồ Tư Kình Vũ thích, cầm các loại ích lợi hấp dẫn. Tư Kình Vũ ngược lại mừng rỡ tiếp nhận, lại có lúc khách khí, không bất hòa với hắn, cũng không thân cận với hắn.
Đến lâu đài của Âu Dạ, phu nhân Mạch Hoa Khắc mặc trang phục hoa lệ ra tiếp đón bọn họ. Vừa nhìn thấy Tư Kình Vũ, bà ta đã dùng giọng dịu dàng và thân thiết gọi hắn: “Vũ, đã lâu không gặp, cậu vẫn anh tuấn phong độ như ngày nào”. Bà ta nghiêng người, Tư Kình Vũ cũng cúi xuống chạm nhẹ lên má bà ta theo phép lịch sự.
“Phu nhân, đã lâu không gặp! Nhiều năm như vậy mà bà vẫn đẹp như trước!”. Mặc dù Tư Kình Vũ bị mùi nước hoa nồng nặc xộc tới, nhưng hắn vẫn lễ phép hôn thoáng qua lên mặt bà ta.
“Cậu dẻo miệng quá đi”. Phu nhân Mạch Hoa Khắc được lời nói ngọt của Tư Kình Vũ làm cho vui vẻ. Mắt bà chuyển sang Nhan Nghiên đang đứng cạnh Tư Kình Vũ, vẻ mặt hòa ái nói: “Vị này hẳn là vợ cậu, trông thật là xinh đẹp”.
“Đây là Nhan Nghiên, vợ tôi!”, Tư Kình Vũ ôm Nhan Nghiên nói, “Vị này là mẹ của Âu Dạ, bá tước phu nhân Mạch Hoa Khắc!”. Khi hắn nói “mẹ của Âu Dạ”, phu nhân Mạch Hoa Khắc và Âu Dạ đều hơi biến sắc.
“Phu nhân Mạch Hoa Khắc, rất vui được gặp bà!”. Vì quan hệ với Âu Dạ nên Nhan Nghiên từng được đào tạo tại Pháp, chỉ có thể nói một câu theo phép lịch sự, “Tôi nghe Tử Hằng nói là bà luôn quan tâm và đối xử rất tốt với thằng bé. Tôi thật sự cảm ơn bà!”
Phu nhân Mạch Hoa Khắc nhìn Hằng Hằng, thực ra bà ta cũng không muốn chăm sóc tên tiểu quỷ này, nó thường hay xuất quỷ nhập thần, làm hỏng không ít chuyện tốt cả bà ta. Bà ta cười: “Hằng Hằng quả thực là một đứa trẻ đáng yêu và thông minh!”
Lúc này, cửa lại mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, mái tóc xoăn đã bạc trắng, xem ra tuổi không còn ít nữa nhưng dáng vẻ được giữ gìn rất tốt. Trên mặt ông ta không có nếp nhăn, đôi mắt hẹp dài và sắc lạnh. Ông ta vừa thấy Tư Kình Vũ liền nở nụ cười: “Vũ, đã lâu không gặp!”
“Xin chào, ngài công tước”, Tư Kình Vũ vươn tay, “Đây là vợ tôi, Nhan Nghiên! Còn đây là bác trai của Âu Dạ, Jess Mạch Hoa Khắc”.
“Cô gái xinh đẹp, xin chào”. Jess xoay người hôn nhẹ lên mu bàn tay Nhan Nghiên một cách lễ độ.
Nhan Nghiên không thích ứng được với sự nhiệt tình của người Pháp nên cười hơi miễn cưỡng. Có điều cô vẫn phóng khoáng đáp lại, ít nhất cũng phải giữ thể diện cho Tư Kình Vũ.
Phu nhân Mạch Hoa Khắc đã chuẩn bị một bữa trưa phong phú để chiêu đãi bọn họ. Sau khi ăn cơm xong, mọi người vào phòng khách nói chuyện phiếm, Mạch Hoa Khắc từ đầu đến cuối luôn tỏ thái độ hết sức nhiệt tình với Tư Kình Vũ, giống như tất cả những người còn lại đều không tồn tại, chỉ có hai bọn họ mà thôi. “Vũ, lần này đến Pháp cậu định ở lại bao lâu thế?”
“Tạm thời tôi vẫn chưa quyết định, có rất nhiều việc cần phải làm”. Hắn vừa nói vừa như vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Âu Dạ.
“Vậy hiện giờ cậu đang ở đâu? Đã đến nước Pháp, nhất định phải ở chỗ tốt mới được, nếu cậu cần gì tôi sẽ giúp đỡ”. Phu nhân Mạch Hoa Khắc vô cùng yêu thích những chàng trai trẻ có dáng người cao lớn. Tuy tuổi Tư Kình Vũ không đúng với tiêu chuẩn, nhưng hắn lại hết sức quyến rũ.
“Âu Dạ đã sắp xếp nơi ở cho chúng tôi rồi, phu nhân, sao tôi có thể đến quấy rầy bà chứ”, Tư Kình Vũ từ chối, “Hơn nữa, Âu Dạ chuẩn bị rất chu đáo, cảm ơn ý tốt của phu nhân”.
“Âu Dạ sắp xếp cả rồi ư!”. Phu nhân Mạch Hoa Khắc nhanh chóng nghĩ tới dinh thự riêng thuộc sở hữu của Âu Dạ, tên gọi rất mờ ám. “Âu Dạ à, Vũ là bạn tốt của chúng ta, sao con có thể để cậu ấy ở bên ngoài được? Nhà chúng ta còn rất nhiều phòng, để ta bảo người hầu chuẩn bị một căn. Vũ à, hay là cậu ở lại đây đi!”
Nhan Nghiên càng nghe càng đau đầu, một Âu Dạ thôi đã đủ khó chơi rồi, giờ lại thêm một bà già và người đàn ông trung niên đó. Cô im lặng, bây giờ Tư Kình Vũ đã là người đàn ông của cô, tất cả cứ để hắn quyết định.
“Phu nhân khách khí quá, cảm ơn thiện ý của bà”. Tư Kình Vũ không né tránh những động tác thân mật với phu nhân Mạch Hoa Khắc. Nhìn thật là chướng mắt.
Mặt Âu Dạ thoáng đỏ hồng, hắn nắm chặt tay nói: “Vũ, Ái Vũ bảo của tôi có gì khiến anh không hài lòng ư? Chỉ cần anh nói một câu, tôi có thể cho người sửa lại tất cả”
“Âu Dạ, thực ra thì nghỉ chân ở đâu cũng như nhau cả! Hiện giờ, điều quan trọng nhất là, nếu tôi ở lại dinh thự, nhất định cậu sẽ phải đi đây đi đó, như vậy thật là vất vả cho cậu”.
Nghe Tư Kình Vũ nói vậy, Âu Dạ có thể nói gì thêm? Hắn lờ mờ cảm thấy, mọi chuyện diễn tiến như thế này là do có Tư Kình Vũ đứng sau khống chế. Nếu vậy thì rốt cuộc hắn muốn gì? Âu Dạ dự đoán ý đồ của Tư Kình Vũ nhưng bó tay, không ngờ hắn lại không đoán ra Tư Kình Vũ đang nghĩ gì. Nhưng có thể khẳng định rằng, gia tộc Mạch Hoa Khắc không còn bình yên như trước được nữa.