Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 227: Chương 227: Nhớ đến người cha ngốc




Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Văn Vi bị hồi chuông điện thoại đánh thức, cô mở mắt, gian phòng sáng trưng. Cô đứng dậy lấy điện thoại, lại cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là hông, cả người thấy bủn rủn. Cô nghiêng người , bên cạnh không có ai, nhưng khi cúi đầu, thân thể cô không một mảnh vải che thân, trước ngực chẳng chịt dấu vết hoan ái, không cần đoán cũng biết được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng với chuyện đêm qua, cô không nhớ được, chỉ nhớ rõ cô vịn Kình Vũ lên tầng, sau đó bọn họ vào phòng, chuyện sau đó, cô không nhớ nổi.

Điện thoại vẫn vang , cô tiếp điện thoại, là điện thoại nội bộ, bên kia có giọng phụ nữ : “Tiểu thư, phòng cô đặt đêm qua đã qua thời gian trả phòng, cô còn muốn đặt tiếp sao?”

Đúng vậy, các cô chỉ đặt một buổi tối. Văn Vi xoa thái dương, lại trả lời: “Không cần, lúc nữa tôi sẽ xuống trả phòng. Đúng rồi, các cô có biết người đi ra từ câu lạc bộ không?”

“Không biết ý tiểu thư là gì?” Câu lạc bộ nhiều người ra vào như vậy, đương nhiên sẽ có người đi ra. Nhưng sau đó phục vụ hiểu ý lập tức nói: “Là thế này, Tư tiểu thư rời đi lúc hơn mười giờ. Mà Tư Đại thiếu thì khoảng rạng sáng hôm sau.”

Như vậy chính là Kình Vũ ! Văn Vi thở nhẹ, cô cúp điện thoại, muốn xuống giường, ai ngờ giữa hai chân đau dữ dội, cô nhấc chăn lên, giữa hai chân còn dấu vết hoan ai. Lại nhìn ga giường mất trật tự nhăn nhúm lại. Không cần đoán cũng biết đêm qua kịch liệt như thế nào. Chỉ là tỉnh lại không có hắn ở đây làm cô thấy mất mát.

Cô chưa mặc đồ tử tế, điện thoại lại vang. Lần này là di động của cô, cô thấy người gọi là Tư Lập Hạ, liền vui vẻ: “Anh trai cô đã về chưa?”

“Anh trai rạng sáng đã trở về, tôi hỏi lái xe, anh của tôi từ câu lạc bộ ra, quần áo lộn xộn, hơn nữa vẻ mặt cũng bối rối. Sau đó vội vàng về phòng. Văn Vi, lần này chị mang ơn tôi.” Tư Lập Hạ cũng đắc ý: “Nhưng chị đừng tưởng rằng trải qua đêm qua thì chị có thể cùng anh trai tôi có cái gì, chẳng qua chỉ là một đêm phong lưu, tốt nhất chị nên quên đi.” Cô không thể tiếp nhận Nhan Nghiên, nhưng đương nhiên cũng không thể chấp nhận Văn Vi trở thành chị dâu của cô được.

“Tư đại tiểu thư, cô đúng là qua cầu rút ván.” Chuyện kế tiếp không phải do Tư Lập Hạ làm chủ, Văn Vi cười thầm: “Cô yên tâm, tôi sẽ không chủ động quấn quýt anh trai cô.”

“Cô biết là tốt rồi.” Tư Lập Hạ không muốn nhiều lời với cô ta, lập tức dập điện thoại. Sau đó lại thấy Tử Hằng đứng ở cửa nhìn cô. Cô chợt thấy chột dạ, liền nói: “Tiểu quỷ, ở đây làm gì?”

Tử Hằng không để ý tới cô, xoay người rời đi. Không đợi Lập Hạ đuổi theo, cậu trở về phòng cha. Hôm nay là cuối tuần, hắn không phải đi làm, bây giờ vẫn đang ngủ, vì vậy cậu ghé vào đầu giường nhìn hắn.

Tư Kình Vũ rất nhạy cảm, lúc Tử Hằng tiến vào thì hắn đã tỉnh lại. Hắn chậm rãi mở mắt, nhẹ giọng nói: “Hằng Hằng, đóng cửa, khóa trái.”

Tử Hằng nhìn cha tỉnh, lập tức nhảy dựng lên muốn đi đóng cửa. Ai ngờ Tư Lập Hạ đi đến cửa, cô trừng mắt nhìn Tử Hằng, sau đó vui vẻ đi tới: “Anh, trở về lúc nào, sao không xuống ăn sáng?”

Tư Kình Vũ không tự nhiên, đem mặt chôn ở trong chăn nói: “Hạ Hạ, anh rất mệt, muốn ngủ, em ra ngoài đi.”

Tư Lập Hạ nghĩ do chuyện phát sinh tối qua nên Tư Kình Vũ xấu hổ, trong lòng khẳng định nhưng vẫn nghi hoặc. Cô lôi kéo chăn nói: “Vì sao mệt?Đêm qua có chuyện gì sao? Sao có thể không ăn sáng?”

Tử Hằng lúc này liền hành động, cậu dùng toàn bộ sức lực đẩy Tư Lập Hạ ra: “Cha cháu nói, hiện tại cha mệt muốn ngủ, cô ra ngoài đi!”

Tư Lập Hạ bị Tử Hằng đẩy suýt chút nữa ngã , cô theo bản năng muốn trừng phạt cậu, nhưng nhìn thấy anh trai đang trên giường. Phản ứng của anh trai làm cô an tâm, chỉ cần Nhan Nghiên trở về, sẽ có trò hay để xem: “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài trước.”

Không ai đáp lại, đợi cô rời khỏi, Tử Hằng lập tức đóng cửa, khóa trái. Chờ cậu xoay người, liền thấy cha đã ngồi lên, vẻ mặt tỉnh táo. Tử Hằng nghe thấy Văn Vi và Lập Hạ nói chuyện, cậu cũng uốn éo từng bước một đến hỏi: “Cha, đêm qua không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Tư Kình Vũ chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Con nghĩ sao? ”

Tử Hằng lập tức nói: “Cha lợi hại như thế, sẽ không bị những người xấu kia lừa gạt. Nhưng cha, sao đêm qua muộn như vậy mới về? Tiểu Hằng thật lo lắng cho cha.”

Tư Kình Vũ không khỏi cảm khái, con trai thật sự lớn rồi, trong tâm tư luôn muốn bảo vệ người cha này của cậu. Hắn vươn tay về phía cậu: “Hằng Hằng tới đây, để cha ôm một chút.”

Tử Hằng lập tức chạy tới, leo đến giường, chui vào trong ngực cha.”Cha, con nhớ Tiểu Nghiên! Khi nào Tiểu Nghiên trở về, bằng không mấy dì quái lạ kia suốt ngày muốn lừa gạt cha, thật quá đáng ghét. ”

Tư Kình Vũ dở khóc dở cười, hắn sao có thể không nhớ cô ấy. Nha đầu kia, đi công tác mà không gọi lấy một cuộc điện thoại, chẳng nhẽ hắn thật sự phải buông tay ư? Trong lòng hắn xiết chặt, sợ hãi tràn ngập. Hắn sờ đầu con trai: “Hằng Hằng, cha hỏi , nếu mẹ không cần cha, con có thể giúp cha đưa mẹ trở về không?”

“Tại sao mẹ lại không cần cha?” Tử Hằng ngẩng đầu: “Chẳng nhẽ cha thật sự làm chuyện có lỗi với mẹ , đêm qua thực sự bị dì kia cưỡng bức sao?”

Hắn gõ đầu con trai nói: “Không được nói bậy, chuyện Nhan Nghiên, con giúp cha được không?” Chỉ cần con trai đứng ở bên hắn , phần thắng tự nhiên sẽ cao hơn.

“Con lo lắng dư thừa rồi!” Thật vất vả có dịp cha nhờ cậu, cậu không cần đáp ứng nhanh như vậy, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cha, Tử Hằng không có can đảm nói ra: “Được rồi, đồng ý với cha! Nhưng nếu cha ức hiếp Tiểu Nghiên, con sẽ không giúp cha nữa, hơn nữa sẽ tìm người xứng đáng gả cho Tiểu Nghiên, để cha có muốn cũng không tìm được bọn con.”

Tiểu quỷ thối tha, dám uy hiếp cha hắn, nhưng Tư Kình Vũ không thèm so đo. Tử Hằng đau lòng vì mẹ vốn là chuyện tốt: “Nếu mẹ con vụng trộm đi cùng con, nhớ nói cho cha biết, biết rồi chứ?”

“Tiểu Nghiên sao phải trốn ?” Đừng tưởng cậu có thể lừa dối, Tư Kình Vũ trừng mắt, cậu lại phải đầu hàng: “Được rồi, lúc ấy con sẽ nói cho cha.” Thật là, người cha này không tốt lắm, cường quyền ức hiếp người khác. Đột nhiên , cậu bỗng cảm thấy nhớ đến người cha ngốc nghếch kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.