Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 242: Chương 242: Nhớ ra tất cả




Edit: Mộ Phong

Beta: Mộc

Lúc Tư Lập Hạ đi ra thì thấy Văn Vi tiến vào, chào hỏi xong, cô ta chăm chú nhìn Tư Kình Vũ và Lập Hạ: “Kình Vũ, Lập Hạ, hãy cố nén đau thương!”

Bề ngoài Tư Kình Vũ không tỏ thái độ gì, ngược lại, ánh mắt Tư Lập Hạ và cô ta giao nhau, người phụ nữ này chỉ sợ không có ý gì tốt, hôm nay đến là để xem kịch vui mà thôi. Cô ta bỗng thấy có chút hối hận vì đã hợp tác với người phụ nữ này. Lúc đi ra, Nhan Nghiên cũng thấy Văn Vi nhưng cô chẳng buồn có phản ứng gì với cô ta. Tống Ngọc San hỏa táng xong thì bắt đầu hạ táng, mọi nghi thức đều rất đơn giản. Thực ra thì không có nhiều người đến thăm viếng cho lắm, bởi vì trước đó Tư Kình Vũ đã hạn chế số người. Văn Vi tới đây đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Càng bất ngờ hơn là việc cô ta biết tin này, hắn không khỏi liếc nhìn Lập Hạ.

Nhan Nghiên không đứng trong hàng người thân, ở thủ đô này, Tư gia rất có uy tín và danh dự, người đến viếng đều là quan chức chính phủ, các doanh nghiệp lớn, cô danh bất chính, ngôn bất thuận không thể hành xử tùy tiện được. Vì thái độ của Lập Hạ với mình, nên dù Tư Kình Vũ yêu cầu cô đứng vào nhóm họ hàng thân thích, cô cũng kiên quyết không đồng ý. Còn Tử Hằng thì ở cùng một chỗ với hắn.

Vì vậy Tư Kình Vũ và Lập Hạ đi phía trước, cô thì theo sau. Trùng hợp là Văn Vi lại đi bên cạnh cô, cô ta vừa đi vừa nói nhỏ: “Tôi còn tưởng cô đã là người Tư gia, không phải cô tự nhận mình là Tư phu nhân sao?”

“Văn Vi, cô có ý gì?” Ánh mắt Nhan Nghiên vẫn nhìn thẳng về phía trước, không liếc cô ta lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói.

“Ý gì ư?”, Văn Vi hỏi lại.

“Cô thật sự nghĩ mình có thể đeo bám Tư Kình Vũ sao? Hay là cô có thể lấy được lợi ích gì từ Lập Hạ? Hiện giờ tuổi cô không còn ít nữa, có phải nên ngẫm lại xem cuộc đời này, cô thực sự muốn gì không?” Nhan Nghiên đeo kính râm lên, mắt dõi về phía trước, cô phải để ý đến Tư Kình Vũ và Tử Hằng nữa.

“Tôi cần cô dạy tôi cách sống chắc?” Nghe Nhan Nghiên nói vậy, Văn Vi hơi tức giận, nhất là lúc này, Nhan Nghiên luôn dùng tư thế đáng ghét này ra với cô ta.

“Diêm Ưng Dương giờ sao rồi?” Nhan Nghiên đột nhiên hỏi, “Lần này cô về nước anh ta không về cùng à? Tôi vẫn cho rằng Diêm Ưng Dương có đủ tư cách để làm những chuyện đó! Tư gia không nợ cô điều gì, nhưng thực sự có lỗi với anh ta”.

Ánh mắt Văn Vi trở nên buồn bã, ba năm trước, Tư gia gần như sụp đổ, Diêm Ưng Dương và cô ta cùng sang Australia. Cô ta vẫn không dứt việc dò la tin tức trong nước, đặc biệt là về Tư Kình Vũ. Cô ta rốt cục cũng không nhẫn nhịn được mà trở về, nhưng dường như Diêm Ưng Dương đã hoàn toàn thay đổi, hắn nhất quyết ở lại Úc. Hắn không làm đạo diễn nữa mà chỉ đứng sau đầu tư.

“Diêm Ưng Dương không về phải không?” Nhan Nghiên cười như có như không, “Trong ấn tượng của tôi, tuy Diêm Ưng Dương luôn một lòng muốn báo thù, nhưng hắn cũng là người rất thông minh. Hắn biết rõ Âu Dạ không phải ngọn đèn cạn dầu, năm ấy tưởng như các người đã đạt được mục đích, nhưng thật ra là lúc đó các người không thể quanh quẩn trong nước được nữa, không phải sao? Diêm Ưng Dương còn thảm hại hơn cả cô, hắn suýt nữa bị ám sát, dù bây giờ trở về đi chăng nữa cũng chẳng làm nên trò trống gì ngoại trừ việc tiếp tục bị Âu Dạ lợi dụng. Văn Vi, cô cho là dựa hơi Âu Dạ là cô có thể lấy được thứ mình muốn sao? Sau chuyện ba năm trước, cô vẫn chưa rút ra được bài học gì à?”

“Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì hết”, biểu cảm trên mặt Văn Vi càng thêm lạnh lùng, thật ra thì lúc ở Australia, Diêm Ưng Dương từng cầu hôn cô ta. Nhưng cô ta không cam tâm, không cam tâm để mất Tư Kình Vũ như vậy, càng không cam tâm thua dưới tay Nhan Nghiên.

“Tôi chỉ nói đến thế thôi, cô tự giải quyết cho ổn thỏa đi”. Cô biết rằng sau khi lo xong hậu sự của Tống Ngọc San, nhất định Tư Kình Vũ sẽ bắt đầu đối phó với Âu Dạ, do đó Văn Vi, Vệ Tề Hàn sẽ là những kẻ hắn tìm đến đầu tiên. Cô thở dài, trận chiến này dường như mãi không đến hồi kết.

Lúc trở về, Tư Kình Vũ mở cửa xe, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Nhan Nghiên hỏi: “Hôm nay em và Văn Vi nói chuyện gì vậy?”

Nhan Nghiên nghiêng mặt sang một bên nói: “Không có gì, Kình Vũ, em hơi mệt, để em ngủ một chút, bao giờ tới nơi hãy gọi em dậy”.

Tư Kình Vũ gật đầu, nét mặt có đôi chút nghiêm trọng, Văn Vi tìm đến đây chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

Việc Tống Ngọc San qua đời không gây ra ảnh hưởng gì đối với Thao Thiết, Tư Kình Vũ không đi làm, sự việc Tống Ngọc San giết người được cảnh sát tuyên bố là ngộ sát. Truyền thông cũng không dám đưa tin một cách trắng trợn, chứng tỏ nhất định Tư Kình Vũ đã nhúng tay vào can thiệp.

Tư Lập Hạ chuyển ra khỏi Tư gia, những căn phòng ở đây chứa đựng quá nhiều kỉ niệm, hơn nữa bây giờ cô ta đã không còn tư cách ở nơi này. Tư Kình Vũ mua cho cô ta một ngôi nhà cách công ty không xa lắm, cô ta tự mua một chiếc xe đạp, mỗi ngày đều đạp xe đi làm, từ đó an phận hơn không ít. Cái chết của Tống Ngọc San quả thực là cú sốc lớn đối với cô ta, khiến con người cô ta trở nên trầm mặc hơn, trừ những lúc đi làm còn có vẻ hoạt bát năng động, bình thường thì rất ít nói. Mãi đến khi nhận được điện thoại của Văn Vi, Văn Vi gọi đến không nằm ngoài dự liệu của cô ta, hai người hẹn gặp ở câu lạc bộ bơi lội lần trước.

Lập Hạ nghĩ rằng cô ta đã làm sai không ít chuyện, khiến anh trai phải thu dọn hậu quả rắc rối, đã đến lúc cô ta đến cho anh mình câu trả lời thỏa đáng rồi. Lúc Lập Hạ đến, Văn Vi đã ở đó, sắc mặt cô ta không tốt lắm, thậm chí có chút tiều tụy. Lập Hạ nhướng mày, xem ra cô ta có vài phần giả dối.

“Cô tìm tôi đến đây có việc gì không?” Lập Hạ cũng không quanh co lòng vòng với cô ta mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Lập Hạ, có khi nào tôi động chạm đến cô chưa?” Văn Vi cố nặn ra một nụ cười, dưới ánh đèn, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn, “Tôi còn nghĩ là cô vẫn còn cần đến tôi cơ đấy!”

“Nghe cho rõ đây, Văn Vi, tôi và cô không có một chút quan hệ nào. Đường đường là đại tiểu thư Tư gia, tôi cần gì cô chứ”. Tư Lập Hạ không muốn tỏ thái độ tốt đẹp với cô ta, sắc mặt tái nhợt của Văn Vi không khiến cô thương cảm chút nào.

“Tốt xấu gì thì lần trước tôi cũng giúp cô, không phải sao? Lẽ nào hiện giờ cô không muốn đối phó với Nhan Nghiên nữa?” Văn Vi đã quen với khẩu khí của vị đại tiểu thư này nên không hề cảm thấy tức giận.

“Là tôi giúp cô đấy chứ!” Lập Hạ hừ lạnh, bây giờ cô ta không quan tâm đến Nhan Nghiên nữa, có lẽ là vì thấy anh trai đã khôi phục trí nhớ, hắn lại còn cố ý giữ Nhan Nghiên bên cạnh nên Lập Hạ đành phải chấp nhận. Cô không thích Nhan Nghiên, vậy thì chỉ cần ít gặp nhau là được. “Về phần Nhan Nghiên, cô muốn đối phó với cô ta thì đó là việc của cô, đừng có lôi tôi vào. Văn Vi, tôi nhắc lại lần nữa, tôi sẽ không cấu kết với cô làm việc bậy bạ đâu”.

Văn Vi cẩn thận đánh gia Tư Lập Hạ, xác định những gì cô ta nói là thật. Có điều phản ứng của Tư Lập Hạ khiến cô ta quá thất vọng. Không có Tư Lập Hạ, rất nhiều việc cô ta không thể tự làm được.

“Tôi hỏi cô, Văn Vi, những tấm ảnh của tôi là do cô tung ra đúng không?” Đồng tử của Tư Lập Hạ co rút, cô từng hỏi anh trai về những tấm ảnh của mẹ và Mạc Dật Hàm. Sau khi Tống Ngọc San bị bỏ tù, những thứ đó cũng được gửi vào email của cô. Thật giống những tấm ảnh năm đó, trong đầu cô ta hiện lên suy nghĩ này, lại nhìn người phụ nữ trước mặt, tất cả liền sáng tỏ. “Năm ấy, ảnh nude của tôi là do cô tung ra? Văn Vi, cô thật đáng sợ!”

“Nhan Nghiên nói với cô thế à?” Văn Vi hơi khát nước, uống một ngụm rồi nói: “Lập Hạ, cô bảo ảnh là do tôi phát tán, bằng chứng đâu? Rõ ràng là Nhan Nghiên cố tình châm mồi lửa vào quan hệ của tôi và cô”.

Văn Vi trầm mặc, rốt cuộc Tư Lập Hạ biết những gì? Cô ta do dự không biết có nên nói thêm nữa không! Cuối cùng, cô ta cũng nói: “Lập Hạ, hôm nay tìm cô là vì có một việc quan trọng muốn nói với cô”.

Tư Lập Hạ đã hận chết người phụ nữ trước mặt, cô ta chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay, tự nhủ rằng mình cần phải nhẫn nại: “Cô muốn gì cứ nói thẳng, có điều Văn Vi à, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

“Tôi muốn nói với cô một chuyện chắc chắn là có lợi cho cô”. Văn Vi không để trong lòng nỗi hận của Tư Lập Hạ với mình, người phụ nữ này chỉ là hổ giấy mà thôi. “Lập Ha, tôi có thai, được bốn tuần rồi. Tính thời gian thì chính là cái lần đi bơi đó”.

Thông tin này quả thực quá chấn động, Văn Vi có thai, lẽ nào chính là vì hôm đó, vậy thì không phải là của anh trai sao? Nhưng Lập Hạ lập tức phản bác: “Cô nói cô có thai ư, đừng có lừa tôi. Mà kể cả cô có thai đi chăng nữa, ngươi thuyết minh không được cái gì”. Tâm cơ của Văn Vi sâu như vậy, nói dối không chớp mắt là chuyện bình thường.

“Đây là kết quả xét nghiệm ở bệnh viện!” Văn Vi lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ, “Trên đó viết chính xác là tôi có thai bốn tuần, cô không tin cũng chẳng sao, tôi nhất định sẽ sinh đứa trẻ ra, chỉ cần xét nghiệm DNA chẳng phải biết ngay kết quả sao?”.

Việc này thực sự khiến Lập Hạ hoảng hốt, nếu như Văn Vi thật sự có thai con của anh trai, chỉ sợ anh ấy giết mình mất. Lập Hạ không khỏi liếc nhìn cánh cửa bên đó, nhất thời lạnh cả người, cô ta đúng là tự chuốc họa vào thân. Tất nhiên, cô ta không thể để Văn Vi biết mình đang nghĩ gì, vì thế cô ta nói: “Đến lúc đó nói sau! Nhưng Văn Vi à, tôi nói cho cô biết, cho dù cô thực sự sinh ra con của anh trai tôi, tôi sẽ không chấp nhận cô, chắc chắn anh trai tôi cũng không chấp nhận cô, cô cùng lắm thì chỉ là một công cụ để sinh con mà thôi”.

Văn Vi quả thực không ngờ Tư Lập Hạ lại nói với mình những điều như vậy. Cô ta bị nói đến choáng váng, cố nén tức giận muốn tiến lên cho Lập Hạ hai cái bạt tai. Ả đó chỉ là cái đồ giả mạo, vậy mà dám ở trước mặt cô ta huênh hoang tự đắc. “Cô tin chắc là anh cô sẽ không chấp nhận tôi sao?” Văn Vi hỏi lại, “Tình cảm nhiều năm giữa anh cô và tôi, dù anh ấy có mất đi ký ức thì tình cảm vẫn còn đó. Anh ấy nhớ tôi từng là hôn thê của anh ấy, nếu như tôi có con của anh ấy, anh ấy không thể không nhận”.

“Cô chắc chắn đó là con của tôi sao?” Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tư Kình Vũ đầy ý cười xuất hiện, “Văn Vi, có phải cô quá tự tin rồi không?”

Văn Vi bị Tư Kình Vũ dọa sợ hết hồn, cô ta ngồi phịch xuống nhưng không cần thận va vào góc bàn đau nhói. Trong lúc còn kinh ngạc, miệng cô ta đã phát ra tiếng: “Kình Vũ, anh khôi phục trí nhớ rồi ư?”

“Đúng vậy!”. Tư Kình Vũ chỉ vào đầu mình nói: “Thứ nên nhớ hay không nên nhớ tôi đều nhớ ra hết rồi, kể cả chuyện xảy ra đêm hôm đó nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.