Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 232: Chương 232: Quả nhiên là cô




Edit: Mộ Phong & Mộc

Hôm sau, Nhan Nghiên tỉnh lại thì thấy toàn thân mỏi nhừ, chỉ hơi động đậy đã đau đến nhíu mày, còn Tư Kình Vũ vẫn hồn nhiên ôm cô, ngủ ngon lành. Nhan Nghiên vừa nghĩ tới đêm qua, hắn không ngừng giày vò mình, mình lại còn hùa theo, cơn tức giận liền ập đến. Cô dùng sức đạp hắn sang một bên, sau đó xuống giường tìm quần áo để mặc.

Tư Kình Vũ bị cô làm tỉnh giấc, ngay từ đầu ánh mắt sáng ngời, lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Nhân lúc cô đang mặc quần áo, hắn dùng một tay ôm lấy cô từ phía sau, chặn lại động tác mặc quần áo của cô, miệng không quên nịnh hót: “Tiểu Nghiên, em lại tức giận à! Thôi mà, đừng giận nữa”.

Thân thể Nhan Nghiên cứng đờ, cô tự nhắc nhở mình nhất định không được để viên đạn bọc đường của hắn làm cho mềm lòng, cô liền nói với giọng lạnh nhạt: “Hôm nay em đến công ty xin từ chức, buổi chiều sẽ chuyển ra ngoài ở”.

“Anh với em cùng nhau từ chức, sau đó cùng nhau chuyển ra ngoài”. Muốn vứt bỏ hắn ư, không dễ dàng thế đâu. Vì vậy tay hắn bắt đầu làm chuyện xấu. Nhan Nghiên vừa mới mặc xong áo lót, tay hắn đã đặt lên áo lót cô, sờ nắn nửa bên ngực. Môi cũng dán lên cổ cô, thổi hơi nóng: “Em không thể ruồng bỏ anh, anh sẽ không rời khỏi em đâu!”

Nhan Nghiên vội vàng kéo tay hắn ra, nhưng kéo mãi không được, càng không nói đến người đàn ông sau lưng cô, cái thứ đáng hận đó đang đè lên đáy quần mỏng ở mông cô. Nhan Nghiên thở gấp, âm thanh phát ra nhỏ vụn: “Tư Kình Vũ, ai dạy anh lưu manh như vậy hả?”

“Anh đâu có lưu manh?” Tư Kình Vũ nói vẻ ấm ức, cái tay đáng xấu hổ kia đã chui vào trong quần lót của cô, thân dưới càng dán chặt cô hơn, ái muội đụng chạm. Hắn cắn lên lỗ tai cô, nói, “Tiểu Nghiên, em quên rồi sao? Cái gì của anh cũng là do em dạy mà.”

“Lưu manh, em đâu có dạy anh những cái này?” Thân thể Nhan Nghiên mềm nhũn, cô không cạy được tay hắn, thân thể còn bị hắn làm cho có phản ứng, chỗ đó cũng dần ẩm ướt. “Tiểu Vũ, anh buông ra đi, bây giờ em còn phải đến công ty nói chuyện từ chức với mẹ anh.” Lúc này có lẽ Tống Ngọc San đã đi từ lâu rồi.

“Vậy em phải đồng ý sẽ dẫn anh đi cùng.” Hắn quyết không chịu ngừng động tác trên tay, nội y đã bị hắn đẩy lên, một tay nắm chặt một bên ngực cô, tay kia đã kéo quần cô xuống đến đùi, tay hắn cũng ẩm ướt. Hắn đẩy một cái, hai đùi cô liền tách ra. Sau đó, hắn không hề do dự tiến vào từ phía sau.

“Tư Kình Vũ, anh điên rồi!” Cô mềm nhũn cả người, Tư Kình Vũ ngồi xuống giường, một tay đẩy cô, cô đành phải ngồi trên đùi hắn, vật đó ban đầu chỉ tiến vào một ít, bây giờ tiến vào toàn bộ! Nhan Nghiên thở gấp, tay vịn lên đùi mình.

Đương nhiên lúc này hắn biết rõ cô không trốn nổi, đêm qua thỏa mãn nên hắn không vội cử động. Hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô, ném cách giường vài mét. Tay lại tiếp tục tụt nốt quần cô, lúc này Nhan Nghiên hoàn toàn không còn năng lực phản kháng, ngoan ngoãn giơ chân để hắn cởi hẳn quần ra, ném vào cái ngõ ngách nào đấy.

Nhan Nghiên cuối cùng cũng bị hắn đưa lên giường, sau đó ăn sạch, chờ tới khi Nhan Nghiên tỉnh táo lại, Tư Kình Vũ ôm cô cười sung sướng, bên dưới vẫn đang bị căng chặt vì hắn chiếm cứ. Nhan Nghiên dột nhiên nhớ tới một chuyện, từ hôm qua đến giờ hắn không dùng biện pháp phòng tránh nào cả, đều cho vào trong cô. Hắn lại còn giữ chặt như vậy, đúng là vô cùng nguy hiểm. Cô bất lực đẩy hắn, ảo não nói: “Tiểu Vũ, anh ra ngoài đi, mau ra ngoài!”

Dáng vẻ Tư Kình Vũ vô cùng ấm ức, nịnh nọt cô đủ kiểu, Nhạn Nghiên vẫn đối xử với hắn như cũ. Hắn liền áp cô xuống dưới mình, hết sức nghiêm túc tuyên bố: ““Tiểu Nghiên, em nghĩ cũng đừng nghĩ, anh chắc chắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho em, em đi đâu anh sẽ theo tới đó!”

“Hả!” Nhan Nghiên cảm giác được rõ ràng hắn đang nóng lên, Nhan Nghiên vô cùng nghi ngờ người đàn ông này có phải người hay không. Hắn không cần nghỉ ngơi sao? Thể lực của hắn sao tốt thế, cô bây giờ ngay cả chút sức lực cũng không có. “Tiểu Vũ, anh đi ra trước rồi nói sau được không?” Nếu lại làm một lần nữa thì đúng là đòi mạng của cô.

“Anh không muốn!” Hắn không những không chịu rời đi, tay còn đặt lên mông cô, càng đâm vào sâu hơn. Thật ra chỗ đó đã lầy lội không chịu nổi, dịch trơn đều chen chúc trượt ra, như thế càng dễ cho hắn hơn. “Trừ khi em chịu đồng ý với anh, em sẽ không bỏ rơi anh, em sẽ dẫn anh đi.” Đương nhiên hắn biết rõ Nhan Nghiên lo lắng chuyện gì, có điều như vậy cũng tốt, bọn họ cũng nên có thêm một đứa con nữa.

Nhan Nghiên nhìn dáng vẻ tích cực của hắn, đành phải đầu hàng: “Được, em đồng ý với anh. Như vậy anh có thể đi ra rồi chứ, giờ muộn rồi, em còn phải đến công ty.”

Tư Kình Vũ hài lòng, nhưng lúc này làm sao đi ra được chứ, thoáng cái lại xông vào trong cơ thể cô.

Vì vậy, cuối cùng học trò Nhan Nghiên cũng hiểu ra một điều, hóa ra tên ngốc Tư Kình Vũ luôn dựa dẫm vào mình cũng có lúc phúc hắc như vậy. Chiếc giường cũng trở thành cơn ác mộng với cô, vì người đàn ông phía trên cô không chịu dừng lại, giữa trưa, khó khăn lắm bọn họ với rời khỏi giường được. Sau khi bước xuống giường, Nhan Nghiên lập tức trở nên lạnh lùng, ăn mặc nghiêm chỉnh rồi nói với hắn: “Anh để bác Diệp đưa đi làm đi! Em đi trước”.

Đối với sự thay đổi đột ngột của Nhan Nghiên, hiển nhiên là Tư Kình Vũ không kịp ứng phó, ban nãy lúc trên giường, hai người vô cùng quấn quýt triền miên, hắn bảo cô nói gì cô cũng ngoan ngoãn nói theo. Điều này khiến hắn muốn làm tiếp lần nữa, nhưng bây giờ hắn không dám, đành kéo kéo tay cô nói: “Tiểu Nghiên, em đã đồng ý đưa anh theo rồi mà”. Cô đối xử với hắn như vậy, không sợ tổn thương tâm hồn bé nhỏ của hắn hay sao?

Nhan Nghiên đã bị mê hoặc bởi một Tư Kình Vũ như thế này, thoáng chốc, cô cảm thấy Tư Kình Vũ thật quá gian xảo, chốc lát lại cảm thấy người đàn ông này vẫn chỉ là một Tư Kình Vũ ngốc nghếch mà thôi. Cô cười nói: “Tiểu Vũ, em đã nói với anh chưa nhỉ, lời nói trên giường là không thể tin tưởng được”.

Tư Kình Vũ trợn tròn mắt, miệng hơi hé ra, không ngờ Nhan Nghiên lại lộ ra một mặt hồ ly gian xảo như vậy, hắn lập tức lên án một cách ấm ức: “Tiểu Nghiên, em bắt nạt anh!”

Nhan Nghiên tỉ mỉ kiểm tra lại trang phục của mình, hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt này, cô gần như đã hết giận. Sau khi chắc chắn rằng mình đã hoàn hảo, cô liền nói: “Đúng, em bắt nạt anh đấy. Ai bảo lúc ở trên giường anh bắt nạt em? Nói cho anh biết, phụ nữ thù rất dai, Tiểu Vũ, em vừa mới dạy anh một bài học đấy”. Nói xong, cô vỗ vỗ mặt hắn, rồi cầm túi xách lên không thèm đợi hắn đã ra khỏi cửa.

Đầu tiên, Tư Kình Vũ sững sờ, lúc hoàn hồn thì Nhan Nghiên đã đi mất. Hắn không nhịn được bật cười. Nhan Nghiên của hắn càng ngày càng đáng yêu, làm sao bây giờ, càng ngày hắn càng thích cô, càng ngày càng muốn bắt nạt cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.