“Ryn rất trung thành với cậu.” Tư Kình Vũ không đáp lời hắn mà nói về chuyện khác: “Vừa rồi lúc tôi vào thang máy, hắn đã nói rất nhiều với tôi. Nghĩ lại thì hắn cũng theo cậu đã hơn mười năm rồi.”
“Tại sao lại nhắc đến hắn.” Âu Dạ không còn đoán được Tư Kình Vũ đang nghĩ gì, hắn rất lạ, hắn ta không thể hiểu nổi suy nghĩ của Tư Kình Vũ, bèn nói: “Nếu cậu không thích Ryn, tôi sẽ đuổi cậu ta đi.”
“Tôi và Ryn vốn không có vấn đề gì, không nên nói thế.” Thấy Âu Dạ nhìn mình, hắn lại nói tiếp: “Ryn rất trung thành với cậu, có thể tìm được một người như hắn thật đúng là không dễ.”
Âu Dạ bắt đầu thấy tức giận, hắn ta nghĩ Tư Kình Vũ đang đùa cợt mình. Nhưng hắn ta không thể nổi giận được, mỗi bước đi hắn đều phải thật cẩn thận.
Tư Kình Vũ nhìn thấu được suy nghĩ của Âu Dạ: “Đã xong việc rồi, chúng ta đi ăn cơm, ăn xong rồi bàn công chuyện tiếp. “
“Được.” Âu Dạ hận không thể lúc nào cũng ở cùng hắn: “Cậu muốn ăn gì, tôi biết một nhà hàng Trung Quốc, đồ ăn ở đó rất ngon, chúng ta đến đó xem.”
“Âu Dạ, cậu vẫn luôn lo lắng cho tôi như thế.” Tư Kình Vũ tỏ ra dịu dàng: “Gọi Ryn đi, cậu bận rộn công việc tới trưa thì chắc cậu ta cũng chưa ăn gì đâu.”
Âu Dạ nhíu mày, dường như Tư Kình Vũ rất coi trọng Ryn, rốt cuộc Ryn đã nói chuyện gì cùng Kình Vũ. Ấu Dạ trong lòng bồn chồn, đi theo Tư Kình Vũ ra ngoài, đồng thời cũng gọi Ryn.
Lúc Nhan Nghiên tỉnh lại thì chỉ thấy Tử Hằng nằm bên cạnh mình, đã chiều rồi, Tử Hằng nằm ghé cạnh Nhan Nghiên nhìn cô. Thấy cô tỉnh, Tử Hằng phủ tay lên trán cô hói: “Tiểu Nghiên, đã đói chưa, con bảo người giúp việc mang đồ ăn tới cho mẹ.”
“Kình Vũ đâu?” Tỉnh lại không thấy hắn làm cho cô hơi thất vọng, cô biết dạo này hắn rất bận. Nhưng vẫn hi vọng hắn có thể ở bên cạnh cô.
“Cha đã ra ngoài.” Tử Hằng trả lời cô, ánh mắt Nhan Nghiên tràn ngập thất vọng, cậu bò xuống giường, liền gọi điện cho người giúp việc mang đồ ăn lên : “Tiểu Nghiên, ăn xong chúng ta ra ngoài , mẹ con mình đi dạo được không?”
Nhan Nghiên gật đầu, cũng may cô còn có Tử Hằng, Tử Hằng rất hiểu chuyện, nó cũng trưởng thành lên nhiều, đến tâm tình của cô nó cũng nhìn thấu.
Lúc Tư Kình Vũ trở về thì không thấy Nhan Nghiên và Tử Hằng trong nhà. Hắn vẫn lo lắng cho Nhan Nghiên, không thấy Nhan Nghiên nên cảm thấy có chút mất mát. Nhưng có Tử Hằng đi cùng có lẽ tâm tình của cô sẽ tốt hơn. Ai ngờ hắn vừa vào phòng lại nghe thấy tiếng mở cửa. Người mở cửa là Mạch Hoa Khắc phu nhân.
Tư Kình Vũ không ngạc nghiên, lễ phép nói: “Tôi cứ nghĩ phu nhân không ở nhà.” Vị phu nhân này có cuộc sống hằng ngày rất phong phú, cũng có rất nhiều bữa tiệc, tiệc vui nào mà chẳng có bà ta.
“Vũ, tâm trạng của cậu đã tốt lên chưa?” Mạch Hoa Khắc phu nhân tiến đến, lo lắng nhìn hắn: “Tôi rất lo lắng cho cậu, tôi biết xảy ra chuyện này nhất định cậu sẽ rất đau lòng. Thật đáng tiếc, không ngờ mọi chuyện lại như thế.”
Hắn không thấy vị phu nhân này có biểu hiện tiếc nuối, bà ta ăn mặc rất đẹp. Một thân váy dài trễ ngực, mặc dù choàng áo nhưng vòng một như ẩn như hiện, bà ta cúi người làm bộ ngực hiện rõ ra ngoài. Tuy tuổi bà ta không còn ít nhưng có vẻ chăm chút bản thân vô cùng tỉ mỉ. Hơn nữa bà ta cũng rất quý phái, đôi mắt động lòng người. Trong đôi mắt hắn ánh lên đau lòng,nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Cảm ơn phu nhân đã quan tâm, tôi rất khỏe, xảy ra chuyện đó thực sự tôi cũng thấy có lỗi.”
“Đúng là rượu có thể làm hỏng con người.” Mạch Hoa KHắc phu nhân mừng thầm, lại giả bộ thở dài :”Tôi đã sớm khuyên Jess đừng uống nhiều rượu, cũng đừng tùy tiện uống cùng những người phụ nữ trẻ. Tuy Jess đã có tuổi nhưng vẫn có sức quyến rũ lắm. Đúng rồi, Vũ, sao tôi không thấy Nhan,tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
Ai lại không biết Mạch Hoa Khắc phu nhân có âm mưu gì, bà ta rõ ràng thừa dịp Nhan Nghiên không ở đây, mà hắn lại trở về nên mới đến. Hắn mời bà ta ngồi xuống : “Cô ấy đi dạo cùng Tử Hằng, hiện tại tâm tình của cô ấy không tốt lắm, mong phu nhân đừng nói gì nhiều với cô ấy.”
“Vũ, cậu quá rộng lượng rồi, xảy ra chuyện như thế, người bị tổn thương là cậu, cậu vẫn chăm lo cho Nhan, Nhan đúng là có phúc.” Mạch Hoa Khắc phu nhân vẫn suy nghĩ, Tư Kình Vũ tất nhiên vẫn phải nể mặt, xảy ra chuyện mất mặt như vậy, có điều hiện tại hắn đang là khách tại nhà người ta, tất nhiên sẽ không làm lớn chuyện.
“Sao phu nhân hiểu nỗi khổ tâm trong lòng tôi.” Tư Kình Vũ thở dài : “Phu nhân quan tâm tôi như vậy, đúng là làm cho người ta thấy vừa mừng vừa lo.”
“Vũ, chẳng lẽ cậu không biết?” Vừa nghe Tư Kình Vũ nói thế, Mạch Hoa Khắc phu nhân liền lớn mật, cầm tay hắn: “Lần đầu thấy cậu, tôi chưa bao giờ quên được cậu, cậu nói như thế liệu có phải đã hiểu lòng tôi không?”
Tư Kình Vũ cũng tự nhiên cầm tay Mạch Hoa Khắc phu nhân, thâm tình nói : “Phu nhân, từ khi thấy phu nhân, tôi cũng bị phong thái của bà làm cho mê muội. Nhưng với thân phận của bà, tôi không thể nào tiến thêm được.”
Không đợi Mạch Hoa Khắc phu nhân đáp lại, cửa đã mở, Nhan Nghiên và Tử Hằng cùng trở về. Nhan Nghiên ngây người, cô không nghĩ Mạch Hoa Khắc phu nhân ở trong phòng, không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, cô thấy Tư Kình Vũ nắm tay bà ta. Cô ngơ ngẩn đứng lại, một câu cũng không nói được.
Ngược lại Tư Kình Vũ thì rất bình tĩnh, thản nhiên giữ khoảng cách với Mạch Hoa Khắc phu nhân, hắn đứng lên nói: “Đã về rồi rồi à. Phu nhân lo cho em,muốn tới thăm em.”
“Nhan đã về rồi.” Mạch Hoa Khắc phu nhân õng ẹo đến trước mặt Nhan Nghiên: “Tôi rất lo lắng cho cô, nhìn sắc mặt cô đã tốt lên, đúng là ra ngoài đi dạo mới có lợi cho sức khỏe, tôi cũng thấy yên tâm rồi.”
Tử Hằng im lặng, cậu nhìn cha, lại nhìn Mạch Hoa Khắc phu nhân: “Bà Fenner, bà tới thăm mẹ cháu sao lại cầm tay của cha cháu ?”
Mạch Hoa Khắc phu nhân tái mặt, tiểu quỷ này thật đáng ghét, bà ta gượng gạo: “Hằng Hằng thật đáng yêu, còn có thể pha trò.”
“Phu nhân, không phải bà có hẹn sao? Tôi tiễn bà ra ngoài.” Tư Kình Vũ thấy con trai tức giận nhưng hắn coi như không nghe thấy lời nói của Tử Hằng.
Mạch Hoa Khắc phu nhân tỏ vẻ xấu hổ, ân cần nói với Nhan Nghiên: “Nhan, cô nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Nhan Nghiên không trả lời, tay cô lạnh buốt. trong phòng khách vẫn lưu lại mùi nước hoa của Mạch Hoa Khắc phu nhân. Nhan Nghiên cảm thấy cực kì khó chịu, dạ dày bắt đầu khó chịu, cô chạy vào phòng tắm, bao nhiêu thứ vừa ăn cùng Tử Hằng liền bị nôn ra hết.
Tử Hằng đi theo đến cửa nhưng Nhan Nghiên đóng cửa lại, cậu quay đầu nhìn cha, trách móc hắn : “Cha, vừa rồi cha làm gì với bà Fenner? Tại sao cha làm thế? Con sẽ không giúp cha nữa.”
“Hằng Hằng, có nhiều chuyện con không biết.” Tư Kình Vũ thở dài, hắn cẩn thận hành động từng bước, đồng thời cũng muốn nhìn phản ứng của Nhan Nghiên. Mỗi chuyện hắn làm ra cũng làm ngực hắn đau buốt : “Không phải con nói tin cha à. Mỗi việc cần làm cha đều phải làm, nhưng cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Nhan nghiên.”
“Nhưng chuyện chết tiệt kia rất có lỗi với mẹ.” Tử Hằng phản bác : “Cha làm mẹ đau lòng, hiện tại mẹ cũng đã rất đau khổ rồi.”
Tư Kình Vũ thở dài.Vì mục đích của hắn, đành phải xuống tay độc ác, kể cả làm tổn thương Nhan Nghiên. Nhưng đã đến bước này, hắn không thể rút tay được nữa. Hắn nói với Tử Hằng: “Cha sẽ giải thích với mẹ. Bây giờ con về phòng đi.”
Tuy Tử Hằng không đồng tình với cha nhưng vẫn tự nguyện tin hắn, cậu nói : “Cha, bây giờ tâm trạng của mẹ không ổn, không phải cha nên ở bên chăm sóc mẹ cho tốt sao?”
“Cha biết.” Tư Kình Vũ hôn con trai : “Về phòng trước đi.”
Tử Hằng nhẹ gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn vào phòng tắm sau đó mới ra ngoài.
Tư Kình Vũ mở cửa phòng tắm, Nhan Nghiên đã nôn xong, sắc mặt tái nhợt lại. Thấy hắn đến,lập tức đề phòng, lạnh lùng nói : “Ra ngoài, tôi không muốn gặp anh.”
Hắn tiến lên vài bước. ôm cô vào lòng: “Bảo bối, tin anh đi, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em. Những gì em vừa thấy không phải là thật đâu.”
“Kình Vũ, anh nói cho em biết, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Nhan Nghiên đẩy hắn ra, giữ tay hắn hỏi : “Anh bây giờ làm cho người ta rất khó hiểu? Anh có biết anh đang làm gì hay không?” Cô đương nhiên biết Tư Kình Vũ sẽ không thể có quan hệ với Mạch Hoa Khắc phu nhân. Cô biết đó chỉ là một màn kích, nhưng chỉ cần nghĩ tới hai người họ ở cùng nhau trong phòng thì cô đã ghen tỵ chứ đừng nói là nắm tay nhau, cô thật sự thấy đau lòng.
“Em chỉ cần nhớ, mọi thứ em nhìn thấy đều là giả.” Tư Kình Vũ nâng mặt cô lên, lại nói : “Không lâu nữa mọi chuyện sẽ kết thúc, hãy tin anh.”
“Em không biết, em không biết.” Nhan Nghiên đẩy hắn, nhìn hắn rất xa lạ : “Em không biết, em còn không biết trong lòng anh có em hay không, vì sao anh lại trở nên đáng sợ như thế?”
“Trong lòng anh lúc nào cũng có em.” Tư Kình Vũ ôm cô vào lòng: “Nhẫn nhịn một chút, bảo bối, anh yêu em, anh chỉ yêu mình em, em chỉ cần nhớ kĩ điều này.”
Nhan Nghiên đờ đẫn mặc hắn ôm, nhưng cho dù hắn ôm cô vào lòng, toàn thân cô vẫn lạnh buốt, cô không thể cảm nhận được sự dịu dàng của hắn.