Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 170: Chương 170: Vương Đồng sầu lo (18+)




Edit: Mộ Phong & Mộc

Nhan Nghiên nếm được hương vị của chính mình, bàn tay Tư Kình Vũ nhét vào trong miệng cô, ép cô phải nếm mùi vị đáng xấu hổ này. Tư Kình Vũ đã từng trêu chọc cô nhưng chưa từng giống lần này, luôn khiêu chiến cực hạn của cô. Cuối cùng tay hắn cũng dời đi, môi hắn lập tức áp tới, đầu lưỡi quấn quýt, giống như nếm món điểm tâm ngọt, đảo qua từng tấc trong miệng cô.

Cô giữ lấy tay hắn, sau khi tách ra liền nói: “Tư Kình Vũ, dừng ở đây đi!”

“Không phải em nói tôi cứ tùy ý mình sao?” Khóe miệng Tư Kình Vũ lộ ra vẻ đắc ý, hắn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, lại dần dần trượt xuống, “Tôi còn có thể làm em sung sướng nhanh hơn, tuy là lần đầu tiên tôi làm nhưng nhất định sẽ khiến em thỏa mãn.” Nói xong, hắn vùi đầu vào giữa hai chân cô.

Suýt chút nữa là Nhan Nghiên kêu lên, cả thân thể cô cong lại, mông cũng rời khỏi giường. Có thứ gì đó rất mềm liếm lên nơi bí ẩn của cô, Nhan Nghiên chưa từng trải qua kiểu kích thích như thế, thậm chí cô còn không biết có cách làm thế này. Cô giữ lấy đầu Tư Kình Vũ, cầu xin: “Tư Kình Vũ, tôi chịu thua, chịu thua, anh mau dừng lại!”

Tư Kình Vũ ngẩng đầu lên, khóe môi hắn còn dính đầy dịch lỏng, không rõ là của hắn hay cô. Mặt Nhan Nghiên hồng như trứng tôm chín, vào trong mắt hắn vô cùng quyến rũ đáng yêu. Hắn nói: “Nhan Nghiên, em thật ngốc, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Đúng vậy, đây mới chỉ là bắt đầu, Nhan Nghiên cảm thấy nghi ngờ, có thật đây là lần đầu tiên hắn làm thế không, động tác thành thạo như vậy, đốt lửa khắp nơi. Cuối cùng Nhan Nghiên cũng không rõ mình thích hay chán ghét. Dưới đầu lưỡi của hắn, cô dần lên đến đỉnh. Cả thân thể cô khẽ run lên giấu mặt không chịu nhìn hắn.

Tư Kình Vũ chứng kiến rất thỏa mãn, hắn chống thẳng người lên, lại hôn lên môi cô. Trong miệng hắn có hương vị của cô, hắn cố ý chui vào trong miệng cô, trêu chọc: “Thế nào, có phải mùi vị rất tuyệt không?”

Nhan Nghiên không trốn tránh được, người đàn ông này điên rồi, cô không cách nào tưởng tượng được là hắn lại làm chuyện như thế. Cô không có thời gian suy nghĩ miên man, chân của cô đã bị tách ra, một vật quen thuộc chống đỡ giữa hai chân cô. Nhan Nghiên đã thỏa mãn, nhưng với Tư Kình Vũ thì đây chỉ là bắt đầu.

Bên trong cô lúc này rất ẩm ướt, hắn thuận lợi tiến vào. Trước đây mỗi lần hắn tiến đến, cô ít nhiều đều cảm thấy đau, bây giờ thì chỉ cảm thấy hơi trướng lên. Tư Kình Vũ một mực nhìn cô, eo chuyển động liên tục. Cả quá trình, Tư Kình Vũ đều nhìn cô, kể cả về sau hắn bế cô lên, đầu cô tựa trên vai hắn, không còn sức lực. Hắn liền tiến vào thật mạnh, lần sau dùng nhiều sức hơn lần trước, hễ cô ngẩng đầu lên hắn liền hôn cô.

Môi của cô dường như không khép nổi, mặc hắn tung hoành, đầu lưỡi thậm chí còn chui vào trong miệng hắn. Mãi đến khi hắn cảm thấy thỏa mãn liền bắt gặp đôi mắt mơ màng của cô đang nhìn mình. Hắn yêu thích Nhan Nghiên nhìn hắn như thế, có vẻ bất lực. Sau hắn lại nảy ra ý xấu, nói bên tai cô: “Em có thể nhìn xuống phía dưới, xem em hút tôi như thế nào.” Hắn nói xong, không để cho cô phản đối liền ép cô nhìn nhìn xuống, sau đó hưng phấn chuyển động càng nhanh hơn.

Nhan Nghiên nhìn thấy, cô vốn có thể nhắm mắt lại, không cần phải thỏa mãn thói tà ác của người đàn ông này, nhưng cuối cùng cô vẫn mở to mắt, đèn trong phòng vẫn sáng, cô thấy rất rõ ràng mỗi động tác ở “chỗ kia”. Thân thể cô càng nóng hơn, mặt cô áp vào lồng ngực ẩm ướt mồ hôi của hắn, cô thầm nghĩ, đời trước Tư Kình Vũ nhất định là ác ma tái thế. Hoặc là đời trước cô là kẻ thù của hắn, nếu không thì sao đời này hắn lại đến tra tấn cô như vậy.

Cả đêm Nhan Nghiên đều không được ngủ ngon giấc bởi vì Tư Kình Vũ không hề buông tha cô. Chính cô cũng chẳng đếm nổi hắn làm bao nhiêu lần, chỉ biết cuối cùng cô cũng không mở nổi mắt mà Tư Kình Vũ vẫn ra vào trên người cô. Cô không chịu nổi nữa, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại thì bên giường trống rỗng, Tư Kình Vũ đã sớm đi mất. Đầu giường có một tờ giấy: “Tôi đưa Tử Hằng đi học, buổi chiều em hãy đi làm, tôi sẽ sắp xếp bên công ty.”

Da đầu Nhan Nghiên run lên, Tư đại thiếu tuyệt đối không để ý tạo thêm đề tài cho mấy người phụ nữ nhiều chuyện trong công ty nói huyên thuyên. Cô cử động, thắt lưng đau đến nhăn nhó. Nhất là hai chân, vừa xuống giường thì chân như nhũn ra. Cô dừng lại một lúc lâu mới đứng lên, nhặt áo choàng tắm rơi trên nền.

Mãi đến giữa trưa Nhan Nghiên mới tới công ty, lúc cô đang ăn cơm thì có người vào phòng, cả chục ánh mắt đều đổ dồn lên người, cô cảm thấy eo mình càng đau hơn. Bởi vì Tư Lập Hạ có chuyện nên kế hoạch tuyên truyền cho trang phục hè bị sửa lại, Lập Hạ cũng không có tâm trạng đi quay quảng cáo, vì thế công ty quảng cáo phải nhanh chóng thay đổi diễn viên, đó là một nữ diễn viên đang nổi tiếng, hợp tác với Diêm Ưng Dương. Vị sao nữ này nổi tiếng bởi vẻ thanh thoát nên Nhan Nghiên phải sửa lại phong cách trang phục. May mắn là không cần chỉnh lại nhiều, cô bổ sung xong liền giao cho Miêu Phong. Miêu Phong thấy không có vấn đề gì, cũng không nhắc tới Tư Kình Vũ, trực tiếp thông qua dự án.

Sau khi Miêu Phong trở về từ Thái Lan đã không hề giống lúc trước, chủ yếu là im lặng, bình thường hiếm khi nói câu nào. Lúc họp, chị ta cũng duy trì sự im lặng ấy, hơn nữa công việc ngày càng nhiều, ngày nào cũng phải tăng ca khiến Nhan Nghiên cảm thấy lo lắng cho chị ta, chị Miêu là phụ nữ đã có chồng, trước đây vừa tan làm thì chị ấy đi nhanh nhất, bảo rằng muốn nấu cơm cho chồng. Hiện tại lại dành phần lớn thời gian ở công ty, hẳn là đang trốn tránh, sự việc lần đó là đả kích quá lớn đối với chị ấy.

Làm xong việc quan trọng nhất, cô gọi điện cho Âu Dạ, rất lâu người kia mới nhấc máy, hơn nữa có vẻ rất mất hứng: “Nhan Nghiên, sao con lại dùng số này gọi cho sư phụ?”

Nhan Nghiên lúc này mới để ý, mình đang dùng điện thoại riêng, không nên dùng số này để gọi cho sư phụ mới phải. Cô nói: “Hôm đó tại bữa tiệc, con lấy được số điện thoại của Âu Dạ cũng đâu có gì là lạ”.

“Nhan Nghiên, con trở nên thông minh hơn rồi đấy!”. Sư phụ nghe cô nói như vậy, giọng điệu trở nên ôn hòa: “Hiện tại con điện thoại cho ta, là muốn báo cáo tiến triển mới nhất sao?”

Nhan Nghiên nghe giọng Âu Dạ, theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi. Cô nói: “Sư phụ, con có lời muốn nói với người”.

Âu Dạ cảm thấy lời Nhan Nghiên nói có gì đó khác lạ, liền nói trước: “Đêm nay tám giờ, con đến chỗ cũ tìm ta”.

Nhan Nghiên đồng ý rồi cúp điện thoại, cả người mềm nhũn đổ xuống ghế ngồi bất động.

Cho đến giờ, truyền thông vẫn chưa công khai những chuyện xảy ra với Tư gia. Dường như, Tư gia không hề xảy ra bất cứ sự việc gì, bề ngoài thật yên lặng. Ngày hôm qua kinh đào hãi lãng, hiện tại gió êm sóng lặng khiến nội tâm Nhan Nghiên hết sức hốt hoảng. Bất kể là ai nói Tư Thống Đống nhiễm bệnh, không có khả năng đến bây giờ mới. Vừa nghĩ tới bệnh của Tư Thành Đống, cô lập tức nghĩ đến Vương Đồng. Nếu như Tư Thành Đống nhiễm HIV thì Vương Đồng cũng khó mà tránh khỏi.

Nhan Nghiên nghĩ như vậy, liền nhanh chóng đi ra ngoài. Cô không biết chính xác liệu Vương Đồng có ở công ty hay không, theo bản năng đi lên sân thượng. Lên tầng cao nhất, vừa định đẩy cửa đã nghe thấy âm thanh cãi vã của một đôi nam nữ. Nhan Nghiên dễ dàng xác định được, đúng là Vương Đồng và Trương Dư Hàng.

“Anh có nghe lầm không, Đồng Đồng, em muốn chia tay với anh sao?”. Vẻ mặt Trương Dư Hàng lộ vẻ không thể tin, vất vả lắm bọn họ mới đi đến bước này, Vương Đồng lại đòi chia tay với hắn.

“Đúng, Dư Hàng, em muốn chia tay”, Vương Đồng rất quả quyết nói: “Nói thật, Trương Dư Hàng, em không có một chút tình cảm nào với anh cả, cho tới giờ cũng chỉ là lợi dụng mà thôi. Chuyện trở thành như vậy, đối với em anh đã vô dụng rồi. Em hy vọng anh dứt khoát một chút để chúng ta đến đi êm đẹp.

“Em nói dối!”, Trương Dư Hàng giữ chặt tay Vương Đồng, “Hôm nay anh nghe người ta nói, em đã đệ đơn xin từ chức, mà Tư Kình Vũ cũng phê chuẩn. Đồng Đồng, hôm nay anh cũng đã viết đơn xin từ chức rồi, công ty ở Mỹ hôm qua lại liên lạc với anh, chờ khi nào hoàn tất thủ tục, chúng ta cùng đi Mỹ”.

“Dư Hàng, em không thể rời đi được”, Vương Đồng rút tay về, người đàn ông trước mặt đã vì cô mà trả giá rất nhiều, cũng hy sinh rất nhiều. “Cha mẹ em ở đây, bọn họ sẽ không rời Tư gia, chỉ cần họ còn ở nơi này, em chắc chắn không thể rời đi”.

“Chúng ta đưa cha mẹ em cùng ra nước ngoài đi, anh sẽ chăm sóc cho cha mẹ em”, Trương Dư Hàng lập tức nói. “Đồng Đồng, chúng ta đi đến nước này, chẳng lẽ em lại muốn buông tay sao?”

“Dư Hàng, anh hẳn có thể đoán được, hiện Tư gia xảy ra chuyện gì đúng không?”, giọng Vương Đồng vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh, chính cô ta cũng hoài nghi, liệu có phải mình máu lạnh hay không, đối mặt với một Trương Dư Hàng đang kích động như thế, cô ta vẫn có thể không chế tâm trạng tốt đến vậy. “Tư Kình Vũ phê chuẩn đơn từ chức của em là do hắn đã biết, Tư gia xảy ra chuyện có dính líu đến em. Ví dụ như, Tư Thành Đống từ nhà em rời thì bị tai nạn xe cộ. Em chỉ là một con cờ trong âm mưu này, Tư Kình Vũ sẽ không bỏ qua cho em đâu”.

Trương Dư Hàng ngẩn người, bây giờ Tư Thành Đống đã tỉnh lại, hắn đến bệnh viện, bác sĩ nói Tư Thành Đống đang hồi phục tốt, không lâu nữa là có thể xuất viện. Trương Dư Hàng không có dũng khí để đối mặt với Tư Thành Đống lần nữa, những ngày này chuyên tâm xử lý vài chuyện vặt vãnh ở công ty. Hôm nay hắn nộp đơn xin từ chức, Tư Kình Vũ tiếp nhận rồi nhưng chưa cho câu trả lời thuyết phục.

“Dư Hàng, đến nước này, ngoại trừ chia tay chúng ta không còn lựa chọn nào khác”. Vương Đồng nói tiếp: “Những âm mưu kia không liên quan đến anh, anh dứt ra bây giờ vẫn còn kịp. Anh không cần chờ hồi âm từ Tư Kình Vũ nữa, lập tức đặt vé máy bay rồi ra đi ngay bây giờ thì hơn”.

“Anh sẽ không đi!”, Trương Dư Hàng ôm chặt Vương Đồng: “Chỉ cần em còn ở đây, anh tuyệt đối sẽ không bỏ đi! Đồng Đồng, có lẽ em suy nghĩ nhiều mà thôi, hiện Tư gia còn đang trong cơn hoạn nạn, còn hơi đâu để ý đến chúng ta nữa”.

“Dư Hàng, anh cho là em chưa từng nghĩ đến việc đi cùng anh sao?”, Vương Đồng cười khổ: “Hôm qua em gọi điện thoại cho mẹ, định làm hộ chiếu cho bọn họ, nhưng giấy tờ tùy thân đã bị Tư Kình Vũ tịch thu, họ không thể đi đến đâu được. Hôm nay em xin từ chức, Tư Kình Vũ nói rõ ràng cho em biết, hắn muốn em ở yên trong nhà, hắn nói có chỗ cần dùng đến em. Em thật sự đã quá coi thường đại thiếu gia Tư gia, ngay cả trong tình hình này mà suy nghĩ của hắn vẫn vô cùng sáng suốt. Em làm nhiều chuyện như vậy sao hắn có thể không tìm em tính sổ đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.