Không thể không nói Hoắc Cảnh Sâm trời sinh bản tính yêu nghiệt mê
hoặc người, khôn khéo như anh ta như thế nào không thể nhìn không nhìn
ra Mộ Niệm Thần lúc này căn bản đang rất lúng túng, một bàn tay của anh
ta đang làm chuyện xấu ở phần eo nhạy cảm của cô một hồi, không có dùng
lực đạo véo nhẹ.
Thân thể của Mộ Niệm Thần cứng ngắc, nhưng, phía sau anh ta ở trên đôi môi cô mất trật tự một hồi gặm cắn.
Dục hỏa càng đốt càng to hơn, khi Niệm Thần còn đắm chìm dây dưa
triền miên ở trên môi hai người, trong nháy mắt cảm giác phần eo bắt đầu lạnh buốt, mà đường vân nội y đen trắng của cô trực tiếp bị trêu chọc
đi lên.
Đúng như lời Hoắc Cảnh Sâm, bầu ngực mềm mại của Mộ Niệm Thần nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta, chỉ cần một tay cũng đủ nắm giữ.
Mộ Niệm Thần cảm giác trong ngoài sắp không đỡ nổi, lúc đó, hai tầng
lửa và băng cảm thụ người bình thường khó có thể giữ, Mộ Niệm Thần đem
chuyện trước mắt quy tội cho người này hơi thở yêu nghiệt quá nặng.
Hoắc Cảnh Sâm hôn từ đôi môi của cô một đường đi xuống, cằm, cổ,
xương quai xanh, ngay sau đó dừng lại trước ngực mềm mại của cô, tóm lại trên thân thể cô, chỉ cần có thể lưu lại chút ít ấn ký của anh ta, một
chút cũng không buông tha.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt mập mờ, Niệm Thần vô ý thức giãy giụa nhưng bị
hai tay của Hoắc Cảnh Sâm nắm giơ đến đỉnh đầu, rồi sau đó kìm ở trên
tường.
Không thể động đậy, người này thật biết trêu chọc nơi nhạy cảm của
cô, Niệm Thần cắn chặt đôi môi, kiên quyết không để tiếng rên rỉ xấu hổ
từ khóe môi tràn ra, cô sắp điên mất rồi, lần trước tiếp xúc cũng đã
sinh ra một đôi sinh đôi đáng yêu. Lúc đó thân thể Niệm Thần vẫn nhạy
cảm dị thường, kinh nghiệm nam nữ hoan ái đối với cô mà nói cũng chỉ
giới hạn vào nhiều năm trước nhìn lén trong phim người lớn, hoặc cũng
chỉ có vào cái đêm triền miên sáu năm trước.
Nhìn biểu hiện của Mộ Niệm Thần, người dày dặn kinh nghiệm như Hoắc
Cảnh Sâm đương nhiên nhận thức rõ tiểu nha đầu này ở trong mắt anh ta
giống như tình yêu đầu tiên, muốn chế phục có chuyện này tương đối dễ
dàng.
Tăng thêm độ gặm cắn lúc mạnh lúc yếu, càng đùa dai cắn trước ngực cô đỏ bừng.
“Ách – - “
Quả nhiên, ý chí còn sót lại của Mộ Niệm Thần không thể khống chế
được phòng tuyến, thấp giọng ngâm xướng, càng làm cho không khí trước
mắt vô cùng mập mờ.
Đợi đến khi Niệm Thần lần nữa phục hồi tinh thần lúc này cô đã bị Hoắc Cảnh Sâm đè ở trên ghế sofa.
Ánh sáng đèn pin càng lúc càng yếu, nhưng trên ghế sa lon đang dấy
lên dục hỏa, trước một khắc chuẩn bị cho cao trào sắp hoàn toàn bộc
phát.
Có người cho rằng, một người như Hoắc Cảnh Sâm nhất định sẽ đem Mộ
Niệm Thần đè dưới thân sau nhất định sẽ có một hồi oanh oanh liệt liệt
trên sofa?
Cũng có người cho cảnh tượng tiếp theo sẽ bị một ai đó cắt ngang
giống như tình tiết trên phim truyền hình, nhưng sẽ không phát sinh trên thực tế hằng ngày? Có người lại nói là đó là ý tưởng của người viết
kịch bản nhằm tạo sự hứng thú tò mò cho người xem.
Được rồi, chuyện phát sinh kế tiếp cũng chỉ có chúa Jesus chỉ có ông mới biết được chuyện gì đang xảy ra….
Lúc đó, điện thoại trong phòng khách vang lên, cắt đứt tiết mục mập
mờ, mà Hoắc Cảnh Sâm biết rõ điện thoại nhà mình số người biết chỉ giới
hạn, chắc là có vấn đề lớn họ mới gọi điện thoại cho anh ta. Đúng là,
trước mắt cảm thấy rất khó chịu, anh ta một thân hỏa ai tới dập giúp
đây?
Hoắc Cảnh Sâm đưa tay cầm lấy máy điện thoại cách đó không xa, bản
năng muốn trực tiếp quăng vào tường, chỉ là vừa nhìn sơ qua dãy số quen
thuộc, chau mày, phút chốc đứng dậy, rồi sau đó ấn phím tiếp điện thoại.