Đang khi nói chuyện cánh tay anh một hồi dùng sức, mảnh sứ bén nhọn
đâm vào chiếc áo sơ mi, sau đó một chất lỏng đỏ hồng từ từ nhuộm một
mảng áo sơ mi.
Không dự liệu đến Hoắc Cảnh Sâm thật sự sẽ đâm vào mình như vậy, người phụ nữ hoảng sợ như gặp quỷ, muốn lấy tay của mình ra:
“Kẻ điên, con điên rồi sao!”
“Mẹ, cảm giác đích thân kết thúc sinh mạng của con trai mình như thế nào?”
Ánh mắt kiên định của Hoắc Cảnh Sâm làm cho người ta có chút giật
mình khi nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy. Đáy mắt u ám, mà ngay cả lời nói
thốt ra khỏi miệng có vẻ dị thường, cánh tay màu mật ong gia tăng lực
đạo mang theo bàn tay Mai Thanh Dung chuẩn bị đem mảnh sứ vỡ đẩy sâu
hơn. Nhưng, một giây sau tất cả động tác bỗng ngừng lại khi Niệm Thần
đột nhiên bước vào.
Hành động của cô lúc này thật kì lạ, nhưng cô lại an ủi chính mình
thật sự chỉ là lo lắng cho con trai mình còn chưa kịp thấy cha nhóc mà
thôi. Bàn tay mềm mại cầm lấy bàn tay màu mật ong của Hoắc Cảnh Sâm, tay kia lại đem cánh tay Mai Thanh Dung hất ra.
“Hoắc Cảnh Sâm, không cần thiết, thật không cần thiết vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình.”
Cô ngưng mắt nhìn trước ngực anh một mảnh đỏ tươi hỗn độn, ánh mắt không tự giác tràn ra chút đau lòng.
Mảnh sứ vỡ bén nhọn rơi trên thảm trải sàn không có phát ra chút
tiếng vang nào, Niệm Thần cuống quít xé khăn giấy đặt lên vết thương
trước ngực Hoắc Cảnh Sâm:
“Anh không cần quan tâm chuyện khác, chúng ta bây giờ đi bệnh viện băng bó.”
Tầm mắt của cô hoàn toàn rơi vào khuôn mặt tái nhợt của anh ta cùng
với vết thương trước ngực, mà quên mất trong phòng làm việc còn có hai
người.
“Yêu tinh, chính là người phụ nữ xấu xa này, là người tối hôm qua
Cảnh Sâm mang đến bữa tiệc, chính là hồ ly tinh này! Bộ dáng kỹ nữ hết
lần này tới lần khác thích giả bộ thanh cao, mẹ nhất định phải thay con
lấy lại công đạo, con mới là vị hôn thê của Cảnh Sâm!”
Phụ nữ trẻ tuổi đi theo bên cạnh Mai Thanh Dung liên tục không nói
gì, rốt cục cũng mở miệng, Niệm Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn nhàn
nhạt, cô đoán rằng đây là Cố San San, trước đã nghe nói rất nhiều lần
lại chưa từng gặp qua.
Nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Niệm Thần nhất định không tin trên đời này có chuyện hai mẹ con lại cư xử với nhau như vậy, cô đỡ
Hoắc Cảnh Sâm ngồi đến trên một bên sofa.
“Bốp – -”
Niệm Thần quay người lại, để lại năm dấu tay đỏ tươi ấn trên mặt Cố San San.
Dường như căn bản không có dự liệu đến Niệm Thần sẽ làm như vậy, Cố
San San đầu tiên là một hồi trợn mắt há hốc mồm, rồi sau đó lại ngang
ngược càn rỡ đứng lên, giơ tay muốn trả lại một cái tát. Nhưng, hôm nay
cô ta gặp gỡ chính là Mộ Niệm Thần, chuyện như vậy tỷ lệ thành công là
phần trăm lẻ, bàn tay Cố San San ở giữa không trung liền bị Mộ Niệm Thần hung hãn chặn lại.
Một thân xa xỉ cùng mùi nước hoa nồng nặc của người phụ nữ thể hiện
sự sang trọng của cô nhưng lúc này đây cô ta lại thích làm ra những
chuyện thấp hèn như thế, Niệm Thần cho rằng vẻ bề ngoài của một người
không thể đánh giá đúng bản chất thật sự của một người.