Có lẽ sự xuất hiện của Hoắc Cảnh Sâm đã câu dẫn không chỉ là các phụ
nữ mà trong lúc đó nói không hết điều thị phi, bàn tán, nhiều hơn còn có chút đao kiếm ở giữa tranh đấu gay gắt, chỉ là phần này thế nhưng lại
xuất phát từ quan hệ cha con, anh em một nhà.
Hoắc Thiên Hoa cùng Hoắc Tĩnh Bắc đứng chung một chỗ, hiển nhiên hẳn
là nhân vật chính của bữa tiệc, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm, hai
cha con liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó đi tới.
“Em trai, em đã đến rồi, phận làm anh cảm thấy rất vui, muốn cám ơn em đã nể mặt đến dự.”
Đang nói chuyện, trong giọng nói đếm không hết châm chọc, Hoắc Tĩnh Bắc nâng chén, nâng thứ chất lỏng uống một hơi cạn sạch.
“Anh nói đùa, tôi đây làm em trai, bữa tiệc hoan nghênh mừng anh trở
về, tôi sao có thể nào không tham dự? Hơn nữa thân làm giám đốc Hoắc Thị mới nhậm chức, tôi đương nhiên cần phải tới chúc mừng.”
Hoắc Cảnh Sâm cho tới bây giờ cũng không phải là loại người có thể để cho người ta khi dễ, điểm này Mộ Niệm Thần hoàn toàn hiểu rõ, đổi lại
là hai anh em lúc đối thoại, lại cảm giác có mùi đao kiếm trong đó.
Hoắc Cảnh Sâm nhàn nhạt nói một câu, trực tiếp biểu lộ thân phận của
mình, mà anh ta là em trai thế nhưng ở Hoắc Thị quyền lực hiển nhiên so
với người anh Hoắc Tĩnh Bắc này lớn rất nhiều.
Chất lỏng màu hổ phách uống một hơi cạn sạch, trên thân người đàn ông này trời sinh mang theo khí phách vương giả, bất cứ lúc nào đều có thể
không giận tự uy.
Con người háo sắc của Hoắc Tĩnh Bắc điểm này có lẽ Niệm Thần cực kỳ
hiểu rõ, cô thừa nhận chính mình giờ phút này xinh đẹp mị hoặc, nhưng bộ dạng tham lam của Hoắc Tĩnh Bắc, ánh mắt phát sáng dán mắt nhìn trên
người cô, làm cho cô cảm thấy khó chịu tới cực điểm.
Nhưng, Hoắc Cảnh Sâm cũng chú ý tới điểm này, cánh tay dài trực tiếp ôm Mộ Niệm Thần đến bên cạnh tuyên bố quyền sở hữu:
“Đây là người phụ nữ của tôi, cũng là bạn gái đêm nay, Mộ Niệm Thần.”
Lời nói bá đạo mười phần kết hợp với khí thế giờ phút này, có lẽ muốn nhằm vào mọi người ở đây tuyên bố lời ngầm chính là, Một Niệm Thần là
người của anh ta Hoắc Tĩnh Bắc không được mơ tưởng đến.
“Làm loạn!”
Lời nói này liên tục bị Hoắc Thiên Hoa xem nhẹ:
“Con có biết hay không đây là trường hợp gì, con thế nhưng mang theo
một người phụ nữ không đứng đắn về nhà? Vậy còn vị hôn thê Cố San San
của con thì làm sao?”
Âm thanh Hoắc Thiên Hoa rất lớn, vừa nói một câu, cơ hồ toàn hội
trường mọi người đều nghe thấy, mà người làm cha này chính là muốn làm
cho đứa con trai Hoắc Cảnh Sâm này một chút khó xử.
Mộ Niệm Thần trực tiếp nằm cũng trúng thương, rốt cuộc biết người đàn ông biến thái kia được di truyền từ đâu, hừ, cô đứng ở một bên lẳng
lặng mỉm cười mặt tê cứng coi cô như mình là hello kitty sao? Chỉ là cô
vừa chuẩn bị mở miệng, bên tai lần nữa truyền đến giọng nói trầm thấp
của Hoắc Cảnh Sâm như âm sắc đàn violoncello:
“Phụ nữ không đứng đắn? Người nói người phụ nữ của con là phụ nữ
không đứng đắn, lời này của người đến tột cùng là nói cho con nghe hay
là nói cho phụ nữ bên cạnh người nghe? Về phần vị hôn thê, con khi nào
thì thừa nhận qua Cố San San là vị hôn thê của con, các người tự tiện
chủ trương lễ đính hôn, con có đồng ý qua sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, gương mặt người phụ nữ trung niên bênh cạnh
Hoắc Thiên Hoa trắng bệch, ngược lại Niệm Thần yên lặng đứng ở một bên
xem náo nhiệt, may mà cô là người cực kì thông minh cũng không thể nào
hiểu được quan hệ phức tạp của nhà này, chẳng lẽ nói Hoắc đại băng sơn
mắng người phụ nữ bên cạnh Hoắc Thiên Hoa kia không phải là mẹ của anh
ta? Xì, sao lại loạn như vậy nhỉ?