Niệm Thần chọn vị trí ngồi gần cửa sổ, một vòng lại một vòng khuấy
chất lỏng màu nâu trong ly, nhưng không có chút nào muốn uống.
Trầm mặc thật lâu, Niệm Thần ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Cố Minh
Thâm không có chút e dè đang quan sát cô, giống như đem người ta hoàn
toàn nhìn thấu mồn một, nhưng đối với Niệm Thần mà nói lại chẳng có chút ảnh hưởng, cô đã sớm hình thành sức miễn dịch.
Người này sao có thể so sánh được với Hoắc Cảnh Sâm?
Nói giỡn, nếu lúc này cô thất bại trước anh ta, cô cam nguyện trở về xách giày cho Hoắc Cảnh Sâm!
“Tôi nói Cố tiên sinh, muốn nói gì cứ trực tiếp nói, da mặt tôi rất mỏng anh không nên nhìn tôi chằm chằm như thế.”
Mộ Niệm Thần xuất ra bản lĩnh xuất chúng nói đến mặt không đỏ tim không nhảy.
Cố Minh Thâm cầm ly cà phê trên bàn nhẹ hớp một ngụm từ từ nói:”Niệm
Thần, về chuyện sáu năm trước cái em nhìn thấy được đều là hiểu lầm, cho nên bây giờ em có thể trở lại bên cạnh anh được không?”
Tay Niệm Thần cảm thấy cứng ngắc cầm lấy cái muỗng, nụ cười trên khóe miệng càng thêm sáng lạn vài phần, rất tốt, người này ngay cả lấy cớ
cũng thật phi thường, cho rằng cô còn là một cô gái ngốc ngếch ngờ
nghệch năm xưa sao!
“Ơ, Cố tổng đây là đang diễn tuồng nào vậy? Hiểu lầm? Thời gian trôi
qua nhiều năm như vậy tôi không nghĩ anh lại tìm được một cái cớ ngu
ngốc đến như vậy, như thế nào lại cho rằng tôi hiểu lầm chứ?”
“Niệm Thần, đây không phải là lấy cớ, anh chỉ là muốn cho em một cuộc sống tốt nhất, hiện tại anh cái gì cũng có, Cố thị hoàn toàn trở thành
vật trong túi của anh, trở lại bên cạnh anh không phải tốt sao?”
Không thể nghi ngờ, thời gian có thể làm cho người ta lãng quên nhiều thứ, nhưng anh ta phát hiện căn bản không thể quên được khoảng thời
gian và cảm giác cùng cô bên nhau trước đây.
Càng tức giận nụ cười trên mặt Niệm Thần lại càng phát huy sức quyến
rũ, cô thật không thể không vỗ tay để trầm trồ khen ngợi khả năng nói
chuyện của anh ta.
Rõ ràng chính là bản tính tham lam lại cố làm ra vẻ hào phóng che
giấu lại còn lấy cái cớ muốn cô có cuộc sống vinh hoa phú quý mà làm như thế. Buổi thuyết pháp này nếu mà kể cho con trai cô nghe, phỏng đoán
tiểu tử kia nằm trên cái băng ghế cười hả hê cả buổi sáng mất.
“Cố tiên sinh trước khi đến đây chẳng lẽ không có tìm hiểu một chút chuyện của tôi sao? Hiện tôi đã có con trai.”
Cố Minh Thâm chợt nhìn cô, trong lòng suy nghĩ cho rằng Niệm Thần đang thử dò xét anh, ôn hòa cười:
“Con của em anh đương nhiên có thể tiếp nhận.”
Niệm Thần trong lòng hừ lạnh một tiếng:
“Xin lỗi Cố tiên sinh, con trai của tôi họ Hoắc. Anh cảm thấy anh có
thể so với Hoắc Cảnh Sâm sao? Nói thế nào nhỉ, căn bản so vẻ bề ngoài
hay địa vị tiền bạc anh ta đều hơn hẳn anh.”
Đang nói chuyện Niệm Thần đứng lên bất chấp vẻ mặt đang trắng hồng
của Cố Minh Thâm, cố làm ra vẻ phóng khoáng cầm ví tiền của mình, rút ra vài tờ một trăm đồng ném ở trên bàn:
“Xin lỗi, đây là tiền xe vừa rồi ngồi xe của anh, còn có ly cà phê này nữa tôi mời.”
Cô tin chắc những lúc như vậy, phụ nữ cần tạo cho bản thân vẻ cao ngạo như vậy.