Bọn họ đương nhiên cần nói chuyện, bất kể là bọn họ từ trước, hoặc là tương lai.
Đông Hải Hân chỉ là kéo cao chăn, không có trả lời.
Cố Tư Bằng buồn cười hôn lấy chăn lông mềm, lửng thững đi vào phòng tắm.
Không sao, anh có đầy đủ tính nhẫn nại, chờ anh kiêu ngạo nháo hoa hồng hoàn không được tự nhiên.
Một lát sau, khi Cố Tư Bằng đi ra khỏi phòng tắm, Đông Hải Hân đã chạy.
Cố Tư Bằng bất đắc dĩ ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, rất tốt, Đông Hải Hân mới tốn 15 phút đã bỏ chạy trốn.
Anh nhìn căn phòng không có bóng người, lúc này đột nhiên trào phúng nhớ mình đã từng vẽ một bức tranh đặt tên là "Hoa hồng quân tử".
Như vậy xem như là biển thủ sao?
Đông Hải Hân là hoa hồng của anh, mà anh, đúng là vẫn không thể trở thành quân tử.
Vì sao vậy? Thật sự là tinh trùng xông não sao? Đã nhẫn nại lâu như vậy, cuối cùng vì một chai Vodka đã thất thủ?
Cố Tư Bằng chậm rãi bước đi thong thả đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra dẫn chút không khí mới mẻ vào phòng, lấy điện thoại trong túi áo khoác, bấm gọi điện cho Đông Hải Hân.
Điện thoại mới kết nối, cô dịu dàng lên giọng lớn tiếng doạ người nói từ ống nghe truyền ra.
"Anh yên tâm, em sẽ không say rượu lái xe, em rất mệt, muốn nói chuyện gì tối nay bàn lại, Bye." Bốp! Không biết trong lòng yếu ớt gì dường như cúp máy.
Cố Tư Bằng bật cười trong điện thoại.
Cô thật sự rất hiểu anh nha! Biết anh sẽ lo lắng an nguy của cô, lo lắng cô say rượu không tỉnh táo đã cậy mạnh lái xe trở về Đài Bắc.
Bọn họ vẫn luôn hiểu rõ lẫn nhau, vì sao bọn họ chẳng biết vì sao đã bỏ lỡ đây?
Được rồi! Quản anh là vì điều gì! Anh đã bỏ lỡ Đông Hải Hân quá lâu. Anh sẽ đi tìm hiểu giữa Đông Hải Hân và Giang Thận Viễn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì trước, sau đó, bất luận chuyện kia là gì, anh sẽ không giao Đông Hải Hân cho Giang Thận Viễn.
Mặc dù anh và Đông Hải Hân mở đầu không hoàn mỹ, nhưng anh sẽ đi bắt được cô, dùng thời gian cả đời để bồi thường thật tốt.
Cô chỉ có thể nỡ rộ vì anh, không cần nghi ngờ.
Gặp quỷ... Phương pháp giải rượu bằng cách uống thêm ly rượu giống vậy cư nhiên thật sự có hiệu!
Đông Hải Hân đổi phòng khách sạn, vốn muốn ném mình trên giường ngủ lớn đặc biệt ngủ hai ngày nữa về nhà, không ngờ nằm trên giường đắp chăn, mới dính gối ngủ cả buổi sáng, cho nên không còn đau đầu!
Cũng được! Không ngủ được thì dứt khoát về nhà thôi...
Đông Hải Hân bất đắc dĩ lái ô-tô trở lại Đài Bắc, cắm chìa khóa vào cửa lớn nhà mình vòng vo nửa vòng, say rượu mất lý trí còn chưa hết hối tiếc, trong đầu lại dâng lên phiền não khác.ddlqd
"Hải Hân, con đã về? Bộ phim mới làm xong chắc là rất mệt? Dì nấu nồi canh, con chờ chút, dì đi bưng ra ngoài cho con." Mẹ kế của Đông Hải Hân Phương Cầm ra khỏi phòng bếp, thấy người vào là Đông Hải Hân, lau tay trên tạp dề, không đợi cô trả lời, lại đi thẳng vào phòng bếp bận rộn.
Đông Hải Hân nhìn bóng lưng Phương Cầm, nhợt nhạt thở dài.
Trong truyện cổ tích là tình tiết mẹ kế và chị gái ngược đãi cô bé lọ lem, trong cuộc sống của cô ấy chưa từng xảy ra chuyện chân thật.
Gia đình của cô lại hòa thuận, tình cảm của mọi người trong nhà rất tốt.
Chị gái của cô Đông Hải Ninh dịu dàng nhã nhặn lịch sự, dạy học ở tiểu học bên cạnh; em gái Đông Hải Âm tươi tắn cởi mở, ở nhà kinh doanh lưới chụp; mà ba và mẹ kế cảm tình rất thân, chưa từng thiên vị ba cô con gái.
Cô nên biết đủ, chỉ là cảm thấy không khỏi hoàn toàn xa lạ, chỉ cần cô và người nhà dưới cùng mái hiên, trái tim sẽ cảm thấy áp lực gấp bội.
Đông! Ầm! Đau!
Đông Hải Hân mở cửa phòng, rương hàng hóa thành trời cao sau cửa kho tạm đập cô cả người chật vật.
"Đông, Hải, Âm!" Đông Hải Hân ngã ngồi trên mặt đất, tay đảo đầu, cắn răng nghiến lợi.
Ai chồng chất hàng hóa lưới chụp ngổn ngang còn muốn dùng sao?
Tạo phản! Cô mới không về nhà một buổi tối, căn phòng của cô đã rơi vào tay giặc.
"Chị! Thật xin lỗi! Chị có sao hay không?" Nghe tiếng bước chân vội vội vàng vàng của Đông Hải Âm chạy đến.
"Tự em chuyển về phòng của mình đi." Đông Hải Hân đứng dậy, vỗ vỗ bụi bậm trên người, chỉ đống rương trên đất kia.
"Phòng của em không bỏ được mới để ở phòng của chị!" Đông Hải Âm ngữ điệu đáng thương.
"Vậy thì nghĩ biện pháp kiếm tiền mua phòng lớn hơn." Đông Hải Hân nhàn nhạt liếc Đông Hải Âm, xoay người đi vào phòng tắm, cởi áo khoác xuống chuẩn bị ném vào giỏ giặt quần áo.
Oh! Đông Hải Hân trả lời thực đúng mực, thật vô tình!
Đông Hải Âm tự thấy mất mặt mang hai cái rương, đang chuẩn bị rời khỏi, lại nhớ ra điều gì nên quay trở lại.
"Đúng rồi! Chị, anh Thận Viễn gọi điện thoại rất nhiều nói tìm chị, em nói với anh ấy khi chị trở về em sẽ gọi lại nha!"
Động tác cỡi áo khoác của Đông Hải Hân chợt ngừng lại, lúng túng kéo áo khoác lên, vẻ mặt ửng hồng.
Cô biết Đông Hải Âm nhìn thấy gì... Vết hôn! Bên gáy và trước ngực của cô rậm rạp chằng chịt, vết hôn do Cố Tư Bằng lưu lại tối qua.
Bỏ đi áo khoác, âu phục trên người cô căn bản không che giấu được những ấn ký sặc sỡ tận tình kia.
"Hắc! Chị, không nhìn ra anh Thận Viễn nhiệt tình như vậy..." Đông Hải Âm đẩy khuỷu tay của Đông Hải Hân đang vui vẻ nói đột nhiên ngừng lại.
Không đúng! Nếu tối qua chị và anh Thận Viễn ở chung chỗ, làm sao anh Thận Viễn còn gọi điện thoại tìm chị?
"Chị, chị vụng trộm... Oh! Đau!" Đông Hải Âm ôm lấy hai rương bị hung hăng đánh.
"Chị đã chia tay với anh ta." Tiếng nói lạnh lùng, nói xong không chứa đựng tình cảm.
"Vậy là người nào cắn? Đừng nói với em là con muỗi..."
"Đi ra ngoài." Phanh! Cửa phòng tắm đóng trước mặt Đông Hải Âm!
"Khư, thật không đáng yêu..." Đóng cửa lại thì ngoài cánh truyền ra tiếng lầu bầu bất mãn, tâm bất cam tình bất nguyện rời khỏi.
Đông Hải Hân dựa lưng vào cánh cửa, nhìn mình trong gương.
Cô thật sự rất không đáng yêu, cô không giống Đông Hải Ninh dịu dàng ưu nhã khiến người đàn ông đã gặp qua đều siêu lòng như vậy, cũng không giống như Đông Hải Âm sáng sủa xinh đẹp như vậy, luôn dạy người cứng rắn dính vào mấy phần ánh mặt trời.
Cô không có xinh đẹp như Đông Hải Âm, không có dịu dàng như Đông Hải Ninh, nguyên do cô theo cậu trai nhỏ ngoài dự đoán vô cùng xui xẻo, vào giới diễn viên nghệ sĩ càng như vậy.
Như vậy, tối qua Cố Tư Bằng nhu tình lưu luyến là chuyện gì xảy ra? Anh uống say hơn cô sao?
Cô nhớ mỗi động tác của anh vô cùng dịu dàng trên người cô, nhiệt tình, lại tràn đầy không muốn xa rời, anh cẩn thận mọi cử chỉ với cô cũng như đối đãi với bảo vật trân quý nhiều năm.
Thật là không thể nói lý... Vậy mà cô chuyện này mà nhớ Cố Tư Bằng, giữa hai chân ẩn lộ ra thủy triều tình dục xấu hổ chết người, giống như cao triều đến, ngượng ngùng khiến nhịp tim của cô đập không thôi.