Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 75: Chương 75: Anh muốn em




Ở trong thư phòng, Đông lão lấy một phần tờ báo còn ở trên bàn làm việc, lạnh lùng nói: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

"Nói hưu nói vượn." Thản nhiên liếc mắt một cái, vẻ mặt Đông Bác Hải bình tĩnh nói.

"Đứa trẻ trong hình này, có phải con riêng của con hay không?" Ánh mắt của Đông lão nguy hiểm, giọng nói lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

Đông Bác Hải liếc mắt nhìn hình lần nữa, trong hình là anh và con trai đều cười rất vui vẻ, nụ cười kia là phát ra từ đáy lòng, chưa từng có nụ cười như vậy từ lúc anh vào nhà họ Đông.

Diện mạo của con trai lại giống anh như thế, cho dù không phải là cha con ruột, nói là cha con ruột cũng sẽ không có ai hoài nghi, chuyện rõ ràng như vậy, mà ông cụ còn tốn công dò hỏi sự thực từ miệng của anh, có thể thấy được ông cũng không tra được lai lịch của con trai, nhóc con, quả nhiên không đơn giản.

Đông Bác Hải bắt đầu hoài nghi, anh có thể tra ra được lai lịch của bọn họ, có phải là con trai cố ý để cho anh tra ra được hay không đây!

Anh nhếch môi, đưa mắt nhìn sang ông cụ, bộ dạng lười biếng không có kiên nhẫn, "Cha, lúc nào thì ngài đã tin lời đồn trên báo chí rồi, chuyện không bằng không chứng, ngài không thể vì bộ dạng đứa bé kia giống tôi, mà muốn tôi thừa nhận là con của tôi, thật tiện nghi như vậy sao, ngài không phải muốn con cháu cả sảnh đường chứ?"

Đông lão bị lời nói ác độc của anh làm cho sặc lần nữa, chính xác là ông không có chứng cớ để chứng minh. Nhưng không có nghĩa là ông sẽ thôi như vậy, đừng quên còn có ADN.

"Không phải thì tốt, nhà họ Đông chúng ta không thể mất mặt." Ông ấy nói cực kỳ nghiêm túc, Đông Bác Hải cũng không phối hợp mà bật cười. "Cha, anh hai làm cho nhà họ Đông còn mất mặt ít hả, tôi cho rằng ngài đã quen từ lâu rồi."

"Đồ khốn nạn." Ông cụ đập lên bàn, mặt nghiêm lại, trợn mắt hung ác nhìn chằm chằm vào anh, "Tao biết trong lòng mày hận tao rất sâu đậm, bởi vì tao cũng hận mày giống như vậy." Lời nói của Đông lão, vang vang có lực, giống như là một thanh đao nhọn đâm vào trái tim của Đông Bác Hải, xuyên qua tim đau nhói, thì ra là so với vạn tên xuyên tim trong tưởng tượng còn đau hơn.

Cuối cùng ông ta cũng nói rồi, ông ta hận anh, ông ta hận anh. . . . . .

Thì ra là thế, cho dù ngụy trang khá như vậy, cũng là yếu ớt không chịu đựơc một kích.

Đông Bác Hải nắm chặt tay, thân hình cao lớn có lắc lư một tí, chân mày nhíu chặt không ngừng run rẩy, mím môi, hàm răng cũng sắp nghiền nhỏ rồi.

Không thù không thành cha con, hẳn là nói bọn họ đây.

Một hồi lâu, Đông Bác Hải nhếch môi cười, "Ông sai lầm rồi, tôi tuyệt đối không hận ông, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, thì tôi đã hiểu, tôi chỉ là một vết nhơ trên người ông, ngược lại tôi còn rất cảm kích là ông đã nuôi tôi lớn như vậy, nhưng những năm này, tôi đã kiếm được cho ông không ít tiền, cũng đủ đền bù lại công ơn nuôi dưỡng 22 năm qua của ông." Ngụ ý, là không có yêu, thì lấy hận ở đâu. Bọn họ chỉ là ngừơi xa lạ ở cùng mái hiên, vì lợi ích lẫn nhau.

Xoay người, anh sãi bước đi ra khỏi căn phòng.

◆◆◆◆

Vết thương của Vô Song cũng không có gì đáng ngại, xế chiều hôm đó đã làm thủ tục xuất viện, lúc gần lên xe, thì đột nhiên cậu bé nói có chuyện, không về nhà cùng với cô, lúc ăn cơm tối, lại gọi điện thoại nói, tối nay không trở về nhà.

Có lúc cô thật sự cảm thấy con trai rất thông minh lanh lợi như người lớn, cả ngày lẫn đêm còn bận hơn cô, cũng không biết đang bận cái gì!

Ăn xong cơm tối, thì trời đã dần dần tối, vì muốn bỏ đi mùi thuốc khó ngửi trên người, nên cô rót hương thơm ngào ngạt vào bọt khí tắm, ở biệt thự đúng là tốt, bồn tắm kia lớn đến mức như là hồ bơi mô hình nhỏ, tắm rất thoải mái.

"Tôi yêu tắm, da rất tốt. . . . . ." Vừa chơi bọt khí, cô vừa ca hát, chơi cực kỳ vui vẻ.

Lúc tắm được một nửa, thì tiếng chuông cửa vang lên, cô hỏi theo bản năng: "Ai đó?" Không có ai đáp lại. Cô nghĩ chắc mình nghe lầm,mặc kệ, cô tiếp tục. . . . . .

"Đinh đinh đinh. . . . . ." Tiếng chuông cửa lại vang lên liên tục, thật sự có người đang nhấn chuông cửa.

Đã trễ thế này rồi, ai lại nhấn chuông cửa nhà cô chứ, suy nghĩ một chút, Vô Song nghĩ tới, chắc là con trai trở về, cô vội vã xối sạch bọt khí ở trên người, trùm khăn tắm đi ra mở cửa, "Con trai, không phải con nói là. . . . . . Sao lại là anh?"

Đông Bác Hải vịn một tay lên tường, say khướt ngó nhìn cô, cà vạt đã nghiêng lệch ra phía sau, Tây phục cũng đã nhăn không chịu nổi, trong không khí tràn ngập một mùi rượu nồng nặc.

"Thơm quá." Anh đem người sáp đến gần, hít hà mùi thơm ở trên vai Vô Song, Vô Song theo bản năng mà níu chặt khăn tắm, đẩy anh ra, "Oành" một cái cửa đã đóng lại.

Không phải anh ta nói anh ta không ở chỗ này sao, sao lại chạy tới chỗ này rồi.

Cô ăn mặc như vậy, ngộ nhỡ anh ta xông tới, có mưu đồ bất chính với mình thì làm sao?

Nghĩ đến đây, Vô Song vội vàng chạy về phòng đóng cửa lại, đổi một bộ có ống tay áo, quần dài, liều chết chặn cửa, cảnh giác tiếng động.

Ước chừng nửa giờ trôi qua, bên ngoài không có chút động tĩnh nào, cô bắt đầu buồn bực, người này có phải đã đi rồi hay không, mang theo nghi vấn và tò mò đầy bụng, cô mở đồ chận cửa, rồi cẩn thận rón ra rón rén đi ra khỏi cửa phòng, mỗi một gian phòng đều cẩn thận nhìn qua một lần, không có, cô đi tới phòng khách cũng không có, phòng bếp cũng không có, mở cửa phòng tắm, bên trong cũng không có.

Anh ta đi rồi? !

Đã tới cửa sao không vào mà đã đi?

Có bị bệnh không!

Vô Song xoay người, muốn trở về phòng ngủ, đột nhiên cửa bị thứ gì đó đụng phải, tâm rét lạnh, cô đoán, không phải anh ta vẫn còn ở bên ngoài chứ? !

Mở cửa ra nhìn, thì quả nhiên, anh dựa vào tường ngủ thiếp đi.

"Thật là xấu!" Vô Song ngồi gần anh, tràn ngập trong không khí đều là mùi rượu, xem ra anh ta uống không ít rượu.

"Này, Tam Thiếu Gia, anh tỉnh lại đi." Cô lay ngừơi anh, nhưng anh ngủ rất sâu không có tỉnh.

"Này. . . . . ." Cô dùng sức lay anh, không ngờ anh theo tường đổ xuống.

"Làm gì vậy?" Vô Song phiền não nắm tóc, rồi chau chặt chân mày, mặc kệ sống chết của anh ta đi, cũng không hợp tình người rồi, nói thế nào thì biệt thự này cũng là của người ta đưa.

Cô đi tới nâng anh dậy, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung anh, quá nặng! Cô dùng toàn bộ sức mạnh mới miễn cữơng mà đỡ anh dậy. Sau khi vào cửa, bởi vì hai người vai kề vai, nên cánh tay của Vô Song đụng vào tường mấy lần, mới thuận lợi đi qua đựơc, cô cúi đầu ra sức, nên không có phát hiện khoé miệng của Đông Bác Hải nở nụ cười đùa giỡn.

Bốn cái chân, đi ở trong phòng khách giống như là đang đánh Thái Cực, một lát thì phía đông, một lát thì phía tây, lay động không ngừng, tùy thời đều có thể ngã nhào.

Vô Song phí hết một lựơng sức lớn, mới thuận lợi đến gần ghế sa lon, đặt Đông Bác Hải lên trên ghế sa lon, mệt chết cô rồi!

"Này." Anh mở mắt gọi cô.

Vô Song nghiêng đầu nhìn anh, nhíu mày rồi oán giận nói: "Sao anh tới chỗ này của tôi, còn uống nhiều rượu như vậy?" Chắc cố ý!

Anh cười, "Anh muốn. . . . . ."

"Muốn uống nước hả, đợi chút."

Cô xoay người thì anh kéo tay của cô lại, dùng sức kéo một chút thì cô ngã nhào vào trên người của anh, hai cái tay của anh cũng vòng qua giam cô lại, dịu dàng cười, "Anh muốn em. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.