Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 59: Chương 59: ba thiếu gia của nhà họ Đông (3)




Cha tới? ! Đông Đông Hải thầm kêu một tiếng, nếu như bị cha biết anh đùa giỡn với nhân viên của ông, không thể không tức giận, vươn tay rút mấy tờ giấy lau ở trên bàn trà, chịu đựng đau đớn mà che tay chảy máu, rồi quát Vô Song một tiếng: “Cút ra ngoài!” Xí, anh ta không để cho cô đi, cô cũng không muốn ở đây lâu một giây, tên cầm thú này, sớm muộn gì cô cũng sẽ trừng trị gã! Đứng dậy, Vô Song không thèm cãi mà rời đi. “Vô Song cô không sao chớ?” Cô mới ra cửa, thì Ngả Mễ giữ tay cô lại, hỏi. “Không sao!” Cô lắc đầu một cái, liếc mắt về phía trước, “Chủ tịch đâu?” “Còn đang họp.” Vô Song nhìn cô ấy, Ngả Mễ thở dài nói: “Là do tôi thấy tên cầm thú kia cợt nhả với cô, mới kêu to .” “Cám ơn cô Ngả Mễ!” Nếu như không phải là cô ấy kịp thời lên tiếng, hôm nay cô sẽ không thể không chịu một cái tát. “Cô còn khách khí với tôi sao!” Ngả Mễ cười cười, “Tên đại ngu ngốc kia có tiếng là sắc quỷ, về sau cách xa anh ta một chút, biết không!” “Ừ!” Vô Song gật đầu, không cần Ngả Mễ nhắc nhở, cô cũng sẽ giữ khoảng cách xa nhất với anh ta. Một lát sau, ông cụ mới từ phòng họp đi ra, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Vô Song, thì dặn dò một câu: “Pha ly cà phê rồi mang vào.” “Dạ!” Vô Song gật đầu và làm theo. Ông cụ đẩy cửa phòng làm việc ra, Đông Đông Hải ngồi ở trên ghế sa lon, thấy rốt cuộc ông cũng đã tới, lập tức vui vẻ chào đón, “Cha.” Ông cụ chỉ là nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn ra vui giận, ông trở về chỗ rồi ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng: “Chuyện gì?” “Con tìm ngài thì có thể có chuyện gì, còn không phải là chuyện công ty ở bên Mỹ của con sao.” Giọng của Đông Đông Hải càng nói càng nhỏ. Ánh mắt sắc bén của ông cụ quét nhìn anh ta một cái, anh ta sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ có thể giương mắt nhìn! “Công ty lại xảy ra chuyện gì rồi hả ?” Bộ dạng ông cụ uy nghiêm, giọng điệu có vẻ khác hẳn tra hỏi, anh ta sợ tới mức mà nuốt xuống, ấp úng, không phát ra được tiếng nào. “Có phải tiền vốn lại không đủ rồi hay không hả?” Giọng của ông cụ tăng cao, đập bàn. Đông Đông Hải sợ tái mặt lập tức giải thích: “Cha, gần đây ở bên Mỹ khủng hoảng tài chính gặp hoạ biết bao nhiêu, ngài không phải là không biết, huống chi con trai của ngài vốn không có bản lãnh gì, gặp phải sự việc này, con làm sao chống đỡ được, lúc này ngài cũng không nên trách con, muốn trách cũng trách ngài luôn thiên vị, đem các nước Pháp, Anh quốc tốt đẹp, giao cho anh cả và Đông Bác Hải, để cho con tiếp nhận cục diện rối rắm ở Mỹ.” Anh ta lại còn tủi thân! Hừm này, ông cụ thực sự tức giận đến mức liên tục vỗ ngực! Ở các nước Mỹ, Anh, Pháp, thì kinh tế có hiệu quả và lợi ích tốt nhất là phải kể tới nước Mỹ, ban đầu ông cụ đem thị trường ở Mỹ giao cho anh ta, chính là biết anh ta bất nên thân, là đồ bỏ đi, tương đương với việc buông tay cho anh ta chơi, chỉ cần anh ta đừng tiêu xài bậy bạ, thì công ty không thể nào lâm vào khủng hoảng kinh tế , nhưng này cái tên đại ngu ngốc trừ tiêu xài, vẫn là tiêu xài, dù cho mỏ dầu mập cỡ nào, cũng chịu không được tiêu xài của anh ta. “Ba ——” đứng dậy, ông cụ cũng cho anh ta một cái tát thật nặng, “Đồ phá gia chi tử.” “Cha, nếu ngài không thiên vị, hãy đổi cho con và Đông Bác Hải đi, con muốn tiếp quản thị trường bên Anh, con bảo đảm, con nhất định sẽ làm tốt hơn nó!” Đông Đông Hải không phục nói. “Cái đồ không nên thân như mày, cho dù tao đem Đông Vũ hoàn cầu đưa cho mày, thì mày cũng chỉ có lấy hết sạch không còn một xu!” Ông cụ tức đến tái mặt, ngón tay chỉ vào anh ta khẽ run. “Vậy cũng không nhất định!” Anh thầm nói nhỏ, không thử một lần làm sao biết, nói không chừng, Đông Vũ hoàn cầu ở trong tay anh ta, sẽ huy hoàng hơn! (thôi cha nội, lúc đó chắc ông ra đừng là ngưu lang đó, mà ko biết có ai nhận ông không nữa, hắc hắc) Ha, người này thật đúng là không biết mình nặng mấy cân mấy lượng! “Không nhất định” của anh ta lại chọc tức ông cụ, ông giận tím mặt nói: “Đồ khốn nạn, tao đã để lại cho mày thứ tốt nhất, quay đầu lại mày còn nói tao thiên vị, ban đầu lúc Bác Hải nhận lấy bên nước Anh, công ty đang bị vây giữa trạng thái tê liệt, tùy thời đều có thể đóng cửa, là nó một tay nâng đỡ công ty lên, bây giờ nhìn thấy công ty của người ta ngày càng huy hoàng, mày đỏ mắt, nên đố kỵ. . . . . . !” Vốn là Vô Song chuẩn bị đưa cà phê đi vào, không cẩn thận mà nghe rõ bọn họ nói chuyện, tay gõ cửa cứng ngắc, chậm chạp bỏ xuống không gõ, trái tim dâng lên một cảm giác chua xót khó hiểu, tư vị kia thật không dễ chịu. Ông cụ vẫn còn đang lảm nhảm quở trách, cô xoay người, lặng lẽ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.