Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 158: Chương 158: cha con có yêu




Anh sửng sốt một chút! Anh chợt ngồi dậy, ở phía sau gọi cô, cào tóc lung tung mấy cái, rồi giọng nói bất cần đời: “Đông phu nhân, có bất mãn gì với anh, thì em cứ việc nói ra đi, chúng ta lại cùng nhau nghiên cứu.” Vô Song quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng anh bất cần, thì lửa giận nghẹn ở trong lòng cô tăng lên từ từ, nếu giờ phút này anh đứng ở trước mặt mình, quả thật là cô sẽ khó bảo toàn mình không khống chế đựơc tâm tình mà cho anh một cái tát, chín năm trước, chính là bộ dạng gảy nhẹ giọng này của anh, coi cô như gái điếm mà hung hăng tàn sát cả đêm, cũng chính là một đêm đó, đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời sau này của cô.

Cô hỏi đáy lòng của mình một lần lại một lần, rốt cuộc có nên hận anh hay không? Nhưng, lựa chọn cuối cùng là —— Cô nên hận anh, hận mạnh mẽ cưỡng đoạt cùng với ích kỷ của anh! Hít một hơi thật sâu, cô xoay người không thèm để ý tới anh mà bước vào phòng tắm.

“Vô.

.

.” Anh gọi cô không được, sau khi thấy cô bước vào phòng tắm, thì mới tháo xuống tất cả ngụy trang, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.

Mấy ngày nay, anh thật sự là quá mệt mỏi, anh là người ~ chứ không phải thần thánh, không thể phân thân đựơc, mà cũng không có ba đầu sáu tay, nhưng anh lại không thể không ép buộc mình, chú ý tới toàn bộ, mỗi ngày đều bay lên bay xuống, để có thể sắp xếp được chút thời gian mà dâng hiến cho hai mẹ con bọn họ, nhưng cho dù như vậy, anh vẫn là không nhận được sự tha thứ của Vô Song.

Tại sao cô không chịu tin tưởng, anh và cô gái kia thật sự không có gì? “Ai.” Thở dài một hơi, rồi anh rút khăn giấy ra lau phía dưới sạch sẽ, thân thể trần truồng đứng dậy đi tới trước tủ kính, lấy quần lót ra, áo ngủ khoác lên người, rồi đi ra khỏi phòng.

“Cha, cha lại bị mẹ đuổi ra ngoài?” Nửa đêm cậu bé thức dậy đi tiểu thì thấy cha từ trong phòng đi ra, rất đồng tình mà cau chân mày nhỏ.

“Con trai, con còn chưa ngủ sao, đã mấy giờ rồi?” Anh theo thói quen cúi đầu nhìn đồng hồ vàng, nhưng, lúc này mới phát hiện anh đã gỡ đồng hồ đặt ở trên tủ giường rồi, quên mất phải cầm đi.

Suy nghĩ một chút ~ thôi, ngày mai hãy đi lấy.

Cậu nhóc lên tiếng: “Cha, con thức dậy đi tiểu.” “Vậy mau đi đi, coi chừng nín mà hỏng đó.” Anh có ý xấu mà kéo kéo môi.

Cậu bé xấu hổ một chút, rồi theo bản năng mà kẹp chặt đáy quần, lần này, Đông Bác Hải cũng không nhịn nữa, mà cười nghiêng ngửa! “Cha, cha thật là hư mà!” Lần đầu tiên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé ở trước mặt cha đỏ ửng, nhưng không có phản bác, vì cậu cố ý làm cho cha vui vẻ một chút, những ngày này khổ cực của cha cậu đều nhìn thấy ở trong mắt, thương ở trong lòng, mặc dù cậu biết mẹ cũng không giống như lúc ban đầu, nhưng thái độ của mẹ đối với cậu lại giống nhau trước kia, còn thái độ đối với cha, lại xa lạ giống như là người xa lạ.

Cậu cũng rất khó chịu, chớ nói chi là cha! “Con trai, cha yêu con!” Đột nhiên, Đông Bác Hải cúi người xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai lên rồi hôn mạnh xuống trán của con một cái.

Anh biết con trai hiểu anh, thương anh! “Ai nha nha, cha, cầu xin cha hôn thì hôn đi, đừng làm cho cả đầu con đầy nước miếng chứ, bẩn muốn chết!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc nhíu lại làm ra vẻ ghét bỏ, lau nước miếng của cha, thật ra thì cậu nghĩ cha không muốn hôn cậu.

Tính khí của cha cậu hiểu rất rõ, thích làm trái với người khác! Nhưng, lần này Đông Bác Hải lại không có dùng sức mạnh, mà là cười nhạt rồi sờ sờ đầu của con, “Con trai, nghẹn lâu như vậy mà con không khó chịu à.” Cái gì nghẹn lâu như vậy? Động tác lau nước miếng của cậu bé hơi chậm lại, Đông Bác Hải đưa một ngón tay ra vẽ vòng tròn xuống phía dưới của cậu nhóc, lúc này nhóc con mới chợt hiểu ra, rồi chạy vào toilet thật nhanh! “Ha ha ha ha.

.

.

.

.

.” Đông Bác Hải ở sau lưng, lại cười đến thở không ra hơi một lần nữa, con trai đùa giỡn anh, và náo loạn với anh như vậy, tâm tình của anh vui vẻ không ít.

Vô Song từ phòng tắm đi ra, nghe tiếng nói cười của hai cha con ở ngoài cửa, thì động tác lau tóc dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước xa xôi, không có tiêu cự.

Cô nghĩ, để con trai lại cho anh có lẽ là bồi thường tốt nhất! ************************************************************** “Cha, con có dự cảm chẳng lành.” “Cái gì dự cảm chẳng lành.” Anh vỗ nhè nhẹ rồi xoa xoa lưng của con trai và hỏi.

“Cha, đến cùng thì cha có phản bội mẹ hay không?” Một đôi mắt vốn nên chất đầy ngây thơ hồn nhiên và hạnh phúc, nhưng bởi vì trưởng thành quá sớm mà dính vào thâm trầm cùng bén nhọn không thuộc về số tuổi.

Cậu đồng tình với cha không phải là giả, nhưng mà tuyệt đối không cho phép mẹ bị một chút tổn thương nào, ngừơi thứ ba cũng đừng mơ tưởng chen chân vào gia đình của cậu.

“Không có.” Đông Bác Hải nói hai chữ này ra tràn đầy sức mạnh, xác thực là anh không có ngoại tình.

“Vậy ~ giải quyết sao?” Cậu lặng lẽ thở ra , rồi lại ôm cha chặt hơn.

“Ừ” Anh lạnh đạm hừ, con mắt nghĩ đến không có tiêu cự, nghĩ phải làm như thế nào thì mới có thể hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ thù hận, để cho mẹ con họ một tương lai an bình.

“Vậy thì tốt!” Bị mỏi mệt đánh tới, nhưng cậu bé lại không muốn ngủ, cọ xát ở trong lòng cha, “Cha, cần con giúp một tay không?” Đây là lần thứ hai cậu nói lên muốn giúp cha, không phải là cậu hoài nghi thực lực của cha, mà là cậu muốn báo thù cho đứa em đã chết đi! “Con trai, đây là ân oán giữa người lớn với nhau, con không cần phải nhúng tay.” “Vậy sao?” Cậu bé ngẩng đầu lên, nước mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm vào anh, “Lại là ân oán giữa người lớn với nhau, tại sao phải liên lụy đến đứa em còn chưa ra đời?” Một câu nói, đã khiến cho Đông Bác Hải á khẩu mà không trả lời được.

Anh cũng không lường trước được, Đông Hải Sinh hận anh hận đến mức không từ mọi thủ đoạn.

Mối thù của bọn họ lắng đọng theo thời gian, càng ngày càng vặn vẹo, cũng hận không thể làm cho đối phương mỗi thời mỗi khắc đều phải sống ở trong nước sôi lửa bỏng, không thể cho đối phương được hạnh phúc.

Nếu như, anh là Đông Hải Sinh, có lẽ anh cũng sẽ làm như vậy để tổn thương tới người phụ nữ bên cạnh anh ta! Bọn họ đã từng không thương hại đựơc đối phương, là bởi vì bọn họ đều không có nhược điểm.

Nhưng, hiện tại đã khác rồi, Đông Bác Hải anh đã có vợ có con, bọn họ chính là quan trọng nhất của anh, mà cũng là khuyết điểm trí mạng nhất.

Trận chiến này sớm muộn gì cũng phải đấu, không thể kéo dài nữa, anh phải tốc chiến tốc thắng! “Con trai, tin tưởng cha, không bao lâu nữa, cuộc sống của chúng ta sẽ yên bình thôi.” Anh ôm con thật chặt, và trong lòng đã có quyết định.

“Cha, con tin tưởng cha.” Chuyện này, cha không cần cậu nhúng tay, cậu có thể mặc kệ, nhưng một chuyện khác, vì lý do an toàn cậu cảm thấy nên dọn dẹp sạch sẽ thay cha.

“Ngủ đi!” Anh trở tay tắt đèn bàn.

Mới vừa nhắm mắt lại, cậu bé đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Cha, cha định cả đời gạt mẹ, con là con ruột của cha sao?” “Không, nếu gạt mẹ, thì cả đời mẹ sẽ hổ thẹn với cha, chờ thời cơ chín muồi, cha sẽ nói thẳng với mẹ!” Thật ra thì, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ lừa gạt cô cả đời, nhưng bây giờ trong giờ phút quan trọng này, thật sự không thích hợp xảy ra phong ba khác, chờ sau khi tất cả gió êm sóng lặng, anh sẽ cầu xin tha thứ.