Đông Bác Hải trầm mặc! Đột nhiên anh không dám tùy tiện mà mở miệng, nói anh chính là cha của cậu bé! Anh cũng không phải là kẻ bạc tình, anh thật sự
có đi tìm mẹ cậu, chẳng qua là đều nhận được đáp án người con gái kia đã lập gia đình. Một giây, tim của anh thật đau đớn, giống như là búp bê yêu thích của mình bị người ta đoạt đi vậy, cái loại khổ sở đau
lòng đó, giống như trái tim bị móc ra, anh cũng không hiểu vì sao lại có cảm thụ như vậy, là yêu sao? Buồn cười, Đông Bác Hải anh lại dễ dàng
yêu một cô gái sao! Chuỵên này không có khả năng! Anh tự nói với mình: đồ không chiếm đựơc, mới có thể muốn lấy được, chờ khi anh lấy được thì anh sẽ chẳng thèm ngó tới
nữa! Lúc hai người trở lại, thì đồ ở trên bàn đã
chuẩn bị xong, Q Tử muốn đi bưng khay, nhưng Đông Bác Hải đã vượt lên
trước rồi, mỗi tay anh bưng một cái đi ở phía trước, Q Tử ở phía sau che miệng, si ngốc bật cười. Ngồi xuống, Đông Bác Hải hỏi “Con cười cái gì?” “Chú à, chú không làm nhân viên phục vụ, quả
thật chính là tổn thất của giới ăn uống!” Q Tử nghiêm trang nói, cậu
thật bội phục tay bưng khay của ông ấy, rất vững, một giọt nước canh
cũng không văng ra! Đông Bác Hải đầu đầy hắc tuyến. . . . . . Đây coi như là khích lệ sao? ! Cậu thật sự đói bụng, cầm cái muỗng lên, múc một muỗng nước canh với cơm bỏ vào trong miệng, hai bên má phồng ra, lúc
nuốt vào trong cổ, thì đoán chừng là đã căng, đôi mắt vốn đã lớn tròn,
trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra đỏ bừng. “Ăn từ từ!” Đông Bác Hải đi tới, đưa nước cho
cậu, lại vuốt lưng cho cậu, thật sự là giống người cha hiền lành. “Ừng ực” “Ừng ực” mấy ngụm nước xuống bụng,
thông khí rồi.” Hô ~” Q Tử thở phào một cái, quay đầu cười hồn nhiên với Đông Bác Hải “Tạ ơn chú!” Nụ cười của cậu bé lây qua anh, anh cũng không nhịn đựơc mà cười một tiếng: “Đã mấy ngày rồi con chưa ăn?” “Ha ha!” Q Tử nở nụ cười “Do chú cứ nhìn chằm chằm vào con, con mới khẩn trương mà nghẹn đấy!” Anh nhíu mày: “Con không nhìn chú, làm sao biết chú nhìn con!” “. . . . . .” Rốt cuộc thì Q Tử cũng hiểu, chính mình cưỡng từ đoạt lý (cả vú lấp miệng em) là di truyền từ người nào,
thu hồi đùa giỡn, cậu xảo quyệt chớp mắt to hỏi “Chú à, có cảm thấy con
với chú có dáng dấp giống nhau không?” “Con ——” Đông Bác Hải kinh ngạc mà đôi đồng tử co lại, mày cau lại, cậu nhóc ấy vậy mà biết! Shit! Vậy, cô gái chết tiệt kia còn làm bộ không biết anh! “Con biết, cũng không có nghĩa là mẹ con cũng
biết!” Nhìn thấu tâm tư của anh, Q Tử giải thích, cậu là cậu, mẹ là mẹ,
mặc dù bọn họ là mẹ con, nhưng cũng là một cá thể! Nín thở một lúc, Đông Bác Hải hỏi “Con biết lúc nào!” “Sau khi gặp chú!” “Là ai nói với con?” Cậu bé đảo tròng mắt suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại “Điều này rất quan trọng sao?” Không, điều này không quan trọng, quan trọng là
“Con lại biết ta là cha con, tại sao. . . . . . Tại sao không nhận ta!” “Toàn thế giới, hạt giống rơi rớt ra bên ngoài
rất nhiều, con là cái gì mà nhất định phải nhận tổ quy tông đây? Huống
chi, ông cũng chỉ cung cấp một viên tinh trùng cho mẹ con, con có thể
sống đến bây giờ, tất cả đều là công lao của mẹ, cho nên con không thể
nào rời khỏi mẹ!” Q Tử hít sâu một lúc, giọng già dặn giống như người
lớn, huống chi, cậu vẫn chưa hiểu rõ trong lòng cha có khát vọng muốn
nhận cậu hay không. Đông Bác Hải hơi mù rồi, xác thực, từ lúc đứa
nhỏ chào đời đến bây giờ, anh đều không có làm cha một ngày nào, muốn
con nhận anh, quá gượng ép! Nhưng vào giờ phút này trong lòng của anh, cùng
giống như những người làm cha khác, hận đã không đem đến những điều tốt
nhất cho con, chỉ hy vọng con trai có thể gọi anh là cha mà thôi! Trầm mặc một lúc, anh mở miệng “Ta cũng không muốn con rời khỏi mẹ con!