Vô Song nghe vậy lại không dám lộn xộn giãy giụa loạn nữa,
chỉ có thể yên lặng nhìn gã mà chảy nước mắt.
“Thức thời, tao thích, yên tâm đi tao sẽ rất dịu dàng!” Gã
đàn ông hài lòng sờ sờ mặt sưng đỏ của cô, lần nữa đè lên người của cô, lần
này, Vô Song rất phối hợp hoàn toàn không giãy giụa, gã đàn ông hôn cổ của cô lần
nữa, tay cởi dây lưng trên eo cô, thấy gã hoàn toàn say mê, không hề phòng bị,
thì tay căng lên nắm chặt đá cuội, cô gần như là đã dùng hết hơi sức toàn thân
mà đập vào đầu của gã.
Máu bắn ra như bão tố phun lên mặt cô! Gã đàn ông chỉ co giật
mấy cái, thì không còn phản ứng mà ngã lên trên người cô! “Ô ô.
.
.
.
.
.” Khóc một lúc, rồi cô đẩy thi thể gã đàn ông ra, rồi từ từ
đứng dậy, bước từng bước một đi ra ngoài, mỗi một bước đi đều lung la lung lay,
lảo đảo.
Mặc dù trên người cô rất đau, bước chân mệt mỏi, nhưng cô
cũng phải cắn răng đi ra ngoài, chỉ có đi ra ngoài, thì mới có hi vọng.
Cô vẫn không ngừng cảnh báo mình, không thể chết được, ít nhất
trước khi cô còn chưa chính tay đâm hung thủ giết cục cưng, thì vẫn không thể
chết! Cơn đau xuyên tim thấu xương, cô đau đến mức gần như là một bước một giọt
nước mắt.
Cô muốn hô cứu mạng, nhưng vùng hoang vu này, đừng nói là một
chiếc xe đi qua, ngay cả một ngừơi đi qua cũng không có.
Cô chịu đựng đau đớn, cố gắng loạng choạng đi tới, ngã xuống
rồi lại bò dậy, nhưng lúc ngã xuống thì vết thương cũng lần lượt cọ sát, lần lượt
lở loét.
Cô đau đến mức mỗi một lần hoa mắt, thì đều dùng sức mà siết
chặt quả đấm, không để cho mình gục ngã.
.
.
.
.
.
.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người, cô
nhịn đau cất từng bước khó khăn đi tới phía người kia, là một chàng trai trẻ tuổi,
hẳn là một sinh viên, bởi vì trên lưng của cậu ấy còn đeo túi sách.
“Cứu cứu tôi, tôi gặp phải cướp, có thể nhờ cậu gọi một cuộc
điện thoại không?” Chàng trai thấy cô đột nhiên xông lại, thì sợ hết hồn, lại
thấy cả người cô đầy vết máu, nên càng không dám chần chờ, mà lập tức lấy điện
thoại ra đưa cho cô.
“Cám ơn cậu.” Cầm lấy điện thoại của người tốt bụng, cô lại
rối rắm, cô chỉ nhớ dãy số điện thoại của ba người, một là Đông Bác Hải, một là
con trai, hai người kia cô đều không muốn để cho bọn họ thấy dáng vẻ chật vật
giờ phút này của cô trước tiên.
Còn có một là của Kiều Lệ Vũ, chín năm rồi mà anh vẫn không
có đổi số, mà cái số kia đã ăn sâu ở trong lòng của cô, muốn quên cũng không được.
Cô nên gọi cho ai? “Tiểu thư, có muốn tôi đưa cô đi bệnh viện
hay không?” Chàng trai tốt bụng hỏi.
“Không, không cần.” Cô không muốn liên lụy đến cậu ấy.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô lấy điện thoại gọi cho Kiều Lệ
Vũ ở nước Mỹ xa xôi, lúc điện thoại đựơc kết nối, nếu anh đang họp, thì anh sẽ
đóng điện thoại di động công việc, nhưng điện thoại dành riêng cho Vô Song, anh
đều chờ 24h, cho nên, vừa nghe chuông điện thoại vang lên, thì anh gần như là
theo bản năng một khắc cũng không do dự, mà nhận điện thoại khẩn cấp hỏi: “Vô
Song, em nghĩ xong rồi?” “Lệ Vũ, em cần anh giúp đỡ.” Giọng của Vô Song rất nhẹ,
nghe có chút thở nhẹ.
“Em nói đi.” Chỉ cần là cô mở miệng, mặc kệ gấp cái gì, anh
cũng nhất định giúp đỡ.
“Em gặp phải bọn cướp, thật vất vả mới trốn ra được, mà em lại
bị vây ở một địa phương nhỏ.” Hình như là chảy máu quá nhiều, nên cô cảm giác
thân thể càng lúc càng không còn sức lực.
Chỉ là hai chữ ‘ bọn cướp ’, đã khiến cho anh hôn mê một trận,
hô hấp không thoải mái, trái tim gần như là sắp bị nghẹt thở mà ngưng đập, anh
cướp đường mà chạy ra khỏi phòng họp, vừa chạy vừa hỏi, “Em đang ở địa phương
nào, anh lập tức phái người đi đón em.” Ở địa phương nào? Cô không biết, cô đưa
điện thoại cho chàng trai trẻ ở bên cạnh, sau đó nói địa chỉ cho Kiều Lệ Vũ
nghe.
“Trước tìm một chỗ trốn, bọn họ đến thì anh điện thoại cho
em.” “Được!” Sau khi cúp điện thoại, cô chỉ cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, rồi
ngất đi.
******************************************************** “Mẹ”
“Vô Song” “Chị” Thấy cô từ từ mở mắt, thì ba người cậu bé, Chúc Kỳ, Kiều Lệ Vũ
đồng loạt kêu, cô chớp chớp cặp mắt mơ hồ, sau khi thấy rõ bọn họ, thì cô giật
giật thân thể, giống như muốn ngồi dậy.
“Vô Song, đừng lộn xộn, khắp nơi trên người em đều là vết
thương.” Kiều Lệ Vũ nhẹ nhàng ấn chặt vai cô, ngăn lại hành động này của cô.
Cô không sao, anh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đưa cô tới bệnh viện cấp cứu thì mặt mũi của cô đã hoàn
toàn không còn huyết sắc, trên người khắp nơi đều là vết máu loang lổ, nhìn mà
kinh hãi.
“Lệ Vũ, cám ơn anh.” Cô kéo tay của anh, cảm kích tự đáy
lòng.
“Mẹ, tại sao trên người mẹ lại có nhiều vết thương như vậy?”
Cậu bé đi tới nắm mẹ tay, đau lòng không dứt.
“Chị, anh Lệ Vũ nói chị bị bắt cóc, là thật sao?” Chúc Kỳ ngồi
ở một bên mở miệng nói.
Cậu bé kinh ngạc đến mức con ngươi cũng sắp rớt xuống, mẹ gặp
phải bắt cóc? Hai bàn tay nhỏ âm thầm nắm chặt, cậu đã không thể nhịn được nữa,
lần này, cậu sẽ không nhịn nữa! Vô Song liếc Chúc Kỳ một cái, ý bảo anh ấy đừng
nói chuyện này ở trước mặt trẻ con, lời nói làm người nghe kinh sợ, nhưng Chúc
Kỳ lại không cho là đúng.
“Vô Song.” Ở giữa trầm mặc, Đông Bác Hải phong trần mệt mỏi
vọt vào, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh, mà ánh mắt của
anh lại kiên định nhìn Vô Song.
“Anh nói cho anh ấy biết?” Cô nhìn về phía Kiều Lệ Vũ, giọng
nói nhàn nhạt rõ ràng không vui.
“Ừ, anh ta có quyền biết tình huống của em.” Anh thản nhiên
cười trả lời, đối với Kiều Lệ Vũ, trước khi cô còn chưa đi với anh, thì cô vẫn
được coi như là của Đông Bác Hải, cho nên anh ta có quyền biết tất cả về cô.
Anh nắm chặt tay của cô, thành khẩn nói: “Vô Song, mặc kệ em
lựa chọn như thế nào, anh đều sẽ đứng ở bên em, mọi người trước đó có hiểu lầm
gì, thì hãy thử cởi mở, anh không hy vọng em lựa chọn mà sau này phải hối hận.”
“Lệ Vũ.
.
.
.
.
.” Mặt cô đẫm nước mắt nhìn anh, anh đã đổi ý sao.
“Lời hứa với em, vĩnh viễn anh đều nhớ, cũng vĩnh viễn không
hối hận, chỉ cần em cần, anh vĩnh viễn đều chờ đợi em.” Anh dịu dàng cười, rồi
sờ sờ đầu của cô.
“Cô bé ngốc, anh là sợ em xúc động mà hối hận, thử một lần
đi, coi như là cho em, cũng là cho anh ta một cơ hội.” “Ừ.” Cô nghẹn ngào nói
không ra lời, chỉ có thể buồn bã gật đầu một cái.
“Chúng ta đi ra ngoài đi!” Để không gian lại cho nhân vật
chính.
Anh mang theo một chút đau lòng đi ra ngoài, lúc đi sát qua
vai Đông Bác Hải, thì ở bên tai anh ấy thì thầm một câu, “Thử mở lòng ra với cô
ấy.” Anh đây là đang gõ chuông báo động cho anh ấy.
Anh ấy cái gì cũng không nói, chỉ là yên lặng mà thở phào một
hơi, rồi sau đó đi vào —— “Đói bụng không?” Từ buổi sáng đến bây giờ đã 6/7
canh giờ rồi chắc là cô chưa có ăn, anh đoán hẳn là cô đã đói bụng.
Nhưng Vô Song lại nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Em không đói bụng!”
Treo truyền dịch cũng đã làm cho cô no rồi.
Đột nhiên không khí của phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Đông
Bác Hải tiện tay kéo cái ghế qua ngồi xuống ở bên cạnh cô, yên lặng nhìn cô và
không biết nên nói gì.
Bắt cóc, anh đã biết, hơn nữa người sai khiến thì trong lòng
anh cũng biết rõ, vì vậy nên hỏi cái gì?