“Phốc” Đông Bác Hải xì một tiếng, lần này anh tin chắc mình không có nghe lầm, tên của đứa nhỏ này gọi là : cứt heo. Ha ha. “Ưm ưm. . . . . .” Cậu bé dùng sức kéo tay Vô
Song xuống, kinh ngạc hỏi “Chú à, chú cười cái gì, hay là đang đánh
rắm?” Đông Bác Hải nhìn Vô Song, hai người hai mặt nhìn nhau, đều có vẻ hơi lúng túng. Né ánh mắt, Vô Song cúi đầu lại gần lỗ tai cậu
nhóc “Con trai, con quấy rối nữa, mẹ sẽ không đổi tên cho con đâu!” “Đừng nha, OK, con không quấy rối nữa, không quấy rối!” Cậu bé giơ tay đầu hàng. Nhìn hai mẹ con thấy thật thú vị, đôi mắt Đông
Bác Hải như ngọc bích lóe lên, anh nhất thời nổi lên tính đùa giỡn, hỏi
“Cậu tính giá thế nào?” “Ừ?” Cậu bé kinh ngạc nhìn anh, lại quay đầu
nhìn mẹ, lần này chú lại tới trêu đùa cậu nha, không phải là cậu dán lên cửa nha. Vô Song nhìn Đông Bác Hải, khóe miệng lạnh lùng
cong lên, anh ta là một người lớn mà lại không đứng đắn như vậy, đáng
đời bị lừa gạt chết, ai nha nha, mặc kệ, mặc kệ, để cho bọn họ nói đi,
nghiêng người cô xoay đầu ra ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh. “Chú à, chú đáp ứng?” Cậu bé ngồi gần anh. Đông Bác Hải gật đầu một cái, ngược lại anh muốn xem đứa nhỏ này có thể có giá rẻ thế nào. “Chú, chú thật tốt quá!” Nhất thời quá mức cao
hứng, cậu bé ngồi lên chân của anh, ôm cổ của anh ở trên mặt anh ‘ ba ’
một cái, đây cũng là phương thức người phương Tây bày tỏ cảm tạ. Đông Bác Hải sửng sốt một chút, đây là lần đầu
tiên anh cùng trẻ con nói chuyện với nhau, cũng là lần đầu tiên cùng trẻ con tiếp xúc thân mật như vậy, cảm giác này lại khá tốt, chợt, nụ cười
của anh phát ra từ nội tâm, thản nhiên nâng lên khóe môi, xinh đẹp như
thế. “Đại cát đại lợi, 1200.” Cậu bé vui vẻ cười nói Đông Bác Hải nhìn cậu, nhướng nhướng chân may
“Ừ, rất rẻ đấy!” Không ngờ, cậu bé còn có bổ sung “Đô la nha!” ( tương
đương nhân dân tệ —— 7648 đồng, Ặc, không rẻ, hắc ) Vô Song bỗng hút vài hơi lạnh, đã sẵn sàng bị
đuổi xuống xe từ lâu, dũng khí của con trai có thể là cô bội phục sát
đất, này giá tiền ‘ rất rẻ ’, nó thật là dám mở ra. Cậu bé có lời: cậu lấy cái giá này là có lý do
nha. Thứ nhất, xe công ty này vừa nhìn liền biết giá rất xa xỉ , nói ít
thì cũng đáng mấy triệu, nhà chú này nhất định rất có tiền, thứ hai, cậu nghĩ chú ấy muốn kết hôn với mẹ nuôi, chút tiền này mà keo kiệt, chết
bà mày đi. Tổng hợp hai điểm trên, cậu bé cảm thấy mình đã
đủ nhân từ, hơn bảy ngàn khối, đã là giá cực rẻ rồi, không thể ít hơn
nữa. Đông Bác Hải hóa thạch thật lâu cũng không phản ứng. . . . . . “Tiên sinh, con tôi đang đùa với anh đấy, anh
ngàn vạn đừng làm thật!” Vô Song vội vàng giải thích, lôi cánh tay của
cậu nhóc, dùng sức kéo vào trong lồng ngực mình, cậu nhóc cũng không
vui, ôm chặt không chịu buông tay “Chú à, cháu nghiêm túc mà!” “Chúc Sử, con tới đây cho mẹ!” Vô Song đã giận
đến mức muốn cắn răng nghiến lợi, hừm, cái tên nhóc chết tiệt này, nó
không biết xấu hổ, nhưng cô còn nha. “Chúng ta quyết định vậy đi!” Hồi lâu, Đông Bác Hải lên tiếng nói. Lần này là Vô Song hóa đá. . . . . . giương mắt
nhìn Đông Bác Hải, đứa nhỏ trẻ người non dạ, nhưng người lớn này thật
chính là già mà không đứng đắn. Cực phẩm, tuyệt đối được xưng tụng là một đôi cực phẩm. Cô, thua bọn họ rồi! Cậu nhóc kia, ôm cổ của anh, ở trên mặt anh hôn một cái, lại còn nói. . . . . .