Phóng tầm mắt nhìn lại, mộ nhiều không đếm xuể, nhóc Q tử tốn cả một ngày, cũng không tìm xong. Nuốt nước miếng một cái, Q tử cợt nhả mà cười ha hả “Mẹ, con chọc mẹ chơi thôi, mau dẫn con đi gặp ông ngoại đi, con
không thể chờ nữa!” “Hàaa…!” Vô Song ngắt cái mũi nhỏ của con trai “Khoe khoang khoác lác quá.” Q tử chớp đôi mắt to sáng trông suốt, 囧 a 囧! “Đi thôi!” Hai mẹ con vừa mới chuyển người qua,
thì sau lưng nổi lên một cơn gió mạnh gào thét đi qua, Q tử quay đầu,
thì thấy một chiếc xe thể thao dừng ở phía sau của bọn họ, cửa xe từ từ
mở ra. “Đi thôi.” Vô Song thúc giục một tiếng, Q tử vẫn không chịu quay đầu lại, đợi thấy rõ người xuống xe, thì cậu nhóc kêu
lên “Mẹ, chính là cầm thú.” Vô Song quay đầu, thấy thật sự là anh ta, khẽ nhíu mày, sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Đông Bác Hải chỉ là thản nhiên liếc mẹ con họ một cái, rồi cầm hoa cúc đi lên. “Mẹ à, sao ông chú đó lại đến đây?” Q tử tò mò hỏi. “Con cảm thấy tới nơi này có thể làm gì?” Vô Song liếc mắt nghĩa trang rộng rãi này một cái. “A!” Q tử hiểu, ông chú đó tới bái tế người nhà
của ổng, nhưng cậu còn có nghi vấn “Sao ông chú đó lại tới nơi này một
mình, chẳng lẽ cả nhà của ổng đều chôn ở chỗ này? Vừa đúng lúc, con muốn đào tổ phần của ổng, cho hả giận!” Trong lòng cậu nhóc đầy căm phẫn,
đập lên đôi tay nhỏ bé. Vô Song níu lỗ tai của cậu “Nhóc con, con đã đáp ứng mẹ cái gì?” “Không chọc, sinh. . . . . . Ai ai. . . . . .
sinh sự. . . . . . Mẹ nhẹ tay một chút, nhẹ một chút. . . . . . Đau ,
đau !” Cậu nhóc che lỗ tai. “Biết đau thì an phận một chút cho mẹ!” Vô Song
buông tai của cậu bé ra, dắt tay nhỏ bé của cậu đi lên trên núi. Không biết nên nói là duyên phận, hay là oan gia ngõ hẹp, chỗ Đông Bác Hải bái tế người chỉ cách nhà họ Chúc ba hai cái
mộ, hai mẹ con đứng lại thì giật mình lần nữa, có lộn không, đi đâu cũng có thể gặp núi băng này. Giờ phút này nói anh giống như núi băng, chẳng
bằng nói anh giống như cái cọc gỗ còn đúng chính xác hơn, anh không nhúc nhích mà đứng ở trước mộ bia, hai tay nắm chặt thành quyền, thân thể
cao lớn cứng ngắc tản ra một cỗ sát khí nồng đậm, ánh mắt lạnh lẽo,
giống như hàn băng ngàn năm. “Sát khí nặng nề!” Sắc thái của ánh mắt Q tử đột nhiên biến đổi, hàm răng khẽ cắn, vẻ mặt bí hiểm. “Con nói cái gì?” Vô Song nghe không được rõ. “Ặc, con nói người kia không phân biệt tốt xấu,
đáng đời chết cả nhà!” Quay mặt sang, Q tử lại khôi phục khuôn mặt tươi
cười ngây thơ chất phác muốn bị đánh. Đề xi ben của cậu không cao, nhưng mà vẫn khiến
Đông Bác Hải nghe rõ, anh quay đầu, đôi mắt thâm thúy tức giận dâng lên, gương mặt tuấn tú sa sầm lạnh lẽo, đủ để hù dọa đứa nhỏ ba tuổi trở
xuống khóc, quả đấm vang lên hai tiếng ken két, mặc dù không có ra tay,
nhưng khí thế trên đã không chiến mà thắng, đủ để khiến người ta ngoan
ngoãn thần phục. Vô Song cho là anh ta muốn đánh con trai mình,
theo bản năng kéo Q tử vào trong ngực, ánh mắt không kiêu ngạo không tự
ti mà nghênh đón anh ta, coi như đánh không lại anh ta, cô cũng không
cho phép anh ta làm hại đến con của mình. Ánh mắt của Q tử cũng bình
tĩnh nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, không sợ hãi mà nói “Nhìn
tôi chằm chằm làm gì, tôi cũng không phải là nói chú, chú dám ra tay
đánh tôi, vậy chính là tự chú thừa nhận.” Một câu nói, ăn Đông Bác Hải gắt gao, nhóc con, đầu óc rất xảo quyệt! “Con trai, mau tới lạy ông ngoại!” Thấy cậu vẫn
chậm chạp không có hành động, Vô Song chuyển qua người của cậu nhóc, ấn
cậu bé quỳ xuống mặt đất. “Ông ngoại, con là Q tử cháu ngoại của ngài, ông nhất định không biết ý của từ này đâu, con giải thích cho ông biết nhé, Q tử chính là ý đẹp trai. . . . . .” Q tử líu ríu mà nói một câu. Vô Song ở bên cạnh nghe mà không nhịn được bật
cười, gần như sắp quên mất sự tồn tại của Đông Bác Hải, đột nhiên, mặt
đất truyền đến một tiếng “Bành” .