“Mẹ, mẹ xem con mặc bộ quần áo này có đẹp trai không?” Cậu bé lấy ra bộ áo đuôi tôm đã bị cất mặc vào, giày da nhỏ dưới chân cũng đã lau đến sáng bóng, kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, chống nạnh, bộ dáng lạnh lùng,
miễn bàn có bao nhiêu kiêu ngạo. Vô Song trừng mắt nhìn, không hiểu mà hỏi: “Con trai, tối nay con định làm gì mà lại mặc thành như vậy?” “Tham gia cuộc họp gặp bạn học của mẹ.” Bộ dáng cậu
bé ra vẻ vận sức chờ phát động, lại bị Vô Song tạt một chậu nước lạnh,
“Con trai, người ta chưa nói có thể mang người thân đi.” “Két? Mẹ, ý của mẹ là, mẹ không có ý định mang con đi phơi nắng?” Vô Song gật đầu một cái, cậu bé khó tiếp nhận sự thật, “Sao mẹ không nói sớm, hại con tốn tiền một cây kẹo que để đi lau giày da,
thật là lãng phí thể diện.” “Ách ~ con trai, ngoan nha, lần sau có cơ hội thì mẹ
sẽ dẫn con đi.” Vô Song sờ sờ đầu con trai, rồi nói an ủi cậu. Cậu bé quệt mồm, ánh mắt ngập nước nhìn cô, “Mẹ, lần này không được sao?” “Ừ, lần này không được.” Bởi vì, cô vẫn còn chưa muốn để cho người ta biết cô có một đứa con trai lớn như vậy. “Nhưng mà con đã mặc chỉnh tề rồi, aiz.” “Ngoan, ngủ sớm một chút đi, không phải ngày mai còn phải đi học sao?” “Ai ~ được rồi, mẹ đi đường cẩn thận.” Cậu bé mất mát xoay người trở về phòng, quá thương tâm rồi, cũng không chịu dẫn cậu đi tham gia náo nhiệt. Nhìn thấy con trai trở về phòng, thì cô cũng xoay người cầm lấy túi đặt ở trên bàn trà, rồi ra cửa. Nghe tiếng đóng cửa vang lên, thì cậu bé kéo cửa
phòng ra, đi tới phòng khách cầm điện thoại lên gọi đi, hừ, mẹ không
mang cậu đi, thì cậu sẽ thông báo với cha vậy. Vô Song vừa đi vào Hoàng Thành KTV, thì Thư Yên đã
đợi ở cửa nghênh đón cô, thấy cô mặc T shirt cao bồi tùy ý như thế,
không nhịn được mà quở trách: “Vô Song, sao cậu lại ăn mặc như thế?” “Có cái gì không được chứ.” Vô Song cười cười xem thường. “Ai nha, Vô Song cái cá tính lôi thôi lếch thếch này
của cậu lúc nào thì mới có thể đổi đây, chờ ngày nào đó em gái tôi đây
rảnh, sẽ dạy cho cậu một khóa, đi thôi!” Hai người tay nắm tay bước đi
vào, dọc trên đường đi có nhân viên phục vụ dẫn đường cho các cô, hai
người vừa nói vừa cười đi tới ngoài cửa phòng bao. Lúc đang muốn đi vào, thì Thư Yên thu lại nụ cười,
nói với Vô Song: “Vô Song, đến lúc đi vào mặc kệ thấy cái gì, thì cậu
nhất định phải tỉnh táo.” “Sao thế?” Vô Song không hiểu mà nhìn cô ấy. “Ách ~” suy nghĩ một chút thấy giấy không thể gói được lửa, thì cô nói thật: “Kiều Lệ Vũ cũng đang ở bên trong.” “Sao anh ta lại tới?” “Không biết, cũng là mình vừa mới nghe Tiểu Cúc nói
anh ta cũng tới, Vô Song cậu có ổn không.” Thư Yên thận trọng nhìn cô
ấy, chỉ sợ cô ấy nổi giận. “Tới cũng đã tới rồi, chẳng lẽ mình còn sợ anh ta hay sao ?” Vô Song cười rất thản nhiên, thoạt nhìn thật sự là dửng dưng. “Vây thì tiến vào.” Thư Yên biết, thật ra thì Vô Song cũng không dửng dưng như vẻ ngoài của cô ấy, tổn thương kia đã từng máu chảy đầm đìa, không phải là một chữ “Quên” là có thể quên được . Trong nháy mắt khi Thư Yên đẩy cửa vào, thì ánh mắt của Vô Song tối lại —— “Hai hoa hậu của lớp tới, hoan nghênh hoan nghênh. . . . . .” Có người con trai mở miệng cười nói. Phòng bao rất lớn, bên trong ngồi ước chừng hai mươi
người, gần như đều là có đôi có cặp, hiếm lắm mới có mấy người không có
cặp, Thư Yên kéo tay Vô Song đi tới, không biết là cố ý hay là vô tâm,
mà ngồi đối diện với Kiều Lệ Vũ, mà ở bên cạnh còn có một cô gái ăn mặc
thời thượng tựa sát vào người, cô gái xinh đẹp trang điểm hơi đậm, cô
gái này hai người biết, cùng một cấp với các cô, và là công chúa xinh
đẹp ngọt ngào của năm đó —— Tô Lộ. Cô ấy thích Kiều Lệ Vũ cho tới bây giờ cũng không
phải là bí mật, toàn trường đều biết chuyện này, năm đó cô ấy đã từng
rất điên cuồng theo đuổi Kiều Lệ Vũ, cũng rất tiếc chính là, khi đó là
em có tình, nhưng anh vô ý. Nhưng hôm nay xem ra, cuối cùng thì cô ấy cũng đạt được ước muốn rồi ! “Lệ Vũ, người ta muốn ăn dưa hấu.” Giọng điệu nũng
nịu của Tô Lộ có thể làm người ta ngán chết, cũng là Thư Yên không chịu
nổi, nên cô ấy la ầm lên, “Đầu heo kia, đây là cuộc họp gặp của người,
hay là liên hoan của động vật hả, chó mèo nhà ai mà anh lại dẫn cô ta
đến hả.” Chó mèo? “Chỗ nào?” Người con trai nhiệt tình sắp xếp mọi thứ bị gọi là đầu heo hỏi. “Yên nhi, đừng làm rộn.” Vô Song liếc mắt nhìn Kiều
Lệ Vũ, chỉ thấy nét mặt của anh ta lúng túng, Vô Song biết, đây là Thư
Yên đang giúp cô hả giận, cô ấy mắng Tô Lộ cũng chỉ là cây dâu mà mắng
cây hòe thôi. Tô Lộ và Thư Yên đều cùng sanh ở trong gia đình cẩm y ngọc thực, tính khí của cô ấy như đại tiểu thư, sao có thể để cho người ta mắng như vậy, cô ấy cũng không phục mà phản bác, “Thư Yên, cô có cái gì tốt mà chảnh chứ, cũng không phải là bị người bao nuôi . . . . . .” “Lộ Lộ” Kiều Lệ Vũ quát lớn một tiếng, cắt đứt câu nói sau của Tô Lộ. Vô Song giống như bị người ký một cái cho tỉnh, trong đầu ông ông vù vù, trong phòng chung có người đang ca hát, mặc dù cô
nghe không rõ ràng lắm, nhưng mà nghe được hai chữ “Bao nuôi”. Yên nhi
bị người bao nuôi? Cô không dám tin mà liếc mắt nhìn Thư Yên, chỉ thấy
mặt của cô ấy trắng nhợt, con ngươi lạnh thấm qua người, giờ phút này cô ấy tuyệt không giống như Thư Yên mà cô biết, rất xa lạ, rất xa lạ. “Yên nhi, Tô Lộ nói là sự thật sao?” Vô Song chỉ cảm
thấy ngực quá đau, giống như là bị người thọc vào một dao, chuyện quan
trọng như vậy, sao cô ấy lại gạt cô, rốt cuộc cô ấy có từng coi cô như
chị em không. “Vô Song, Lộ Lộ uống quá nhiều nên hồ ngôn loạn ngữ,
anh thay mặt cô ấy nói xin lỗi với hai người.” Kiều Lệ Vũ vội vàng dàn
xếp, rót hai chén rượu, Vô Song hoàn toàn không liếc nhìn anh ta một
cái, cô nhìn chằm chằm vào Thư Yên, cô phải nghe giải thích của cô ấy. “Không phải đâu.” Thư Yên nắm chặt tay của Vô Song,
vội vàng giải thích: “Vô Song, có lúc nào mình lừa gạt cậu đâu.” “Cậu thật sự không có gạt mình?” Vô Song không xác định mà hỏi. “Không có” Thư Yên không chút nghĩ ngợi mà nói khẳng định. “Mình tin cậu.” Có cam đoan của cô ấy, lúc này Vô
Song mới lộ ra nét mặt vui vẻ, quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Lệ Vũ, lại
trợn mắt nhìn Tô Lộ một cái, “Tô tiểu thư, cơm thì có thể ăn lung tung,
lời nói thì không được nói lung tung, coi chừng —— họa là từ miệng mà
ra.” Rất rõ ràng là có ý cảnh cáo. “Cô. . . . . .” Tô Lộ tức giận, dựa vào cái gì mà cô ta dám uy hiếp cô. “Lộ Lộ.” Kiều Lệ Vũ mắt lạnh nhìn cô ấy, hiển nhiên
là anh đang rất tức giận, Tô Lộ lại không dám lỗ mãng, cong môi lên, rồi phẫn nộ mà ngậm lại. Thư Yên cầm một ly rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. . . . . . Vô Song ngồi ở bên cạnh cô ấy, yên lặng và nhìn cô ấy chăm chú, đang suy nghĩ: cô ấy cố ý gạt cô? Vẫn không muốn cô lo lắng
sao? “Vũ, anh thích hôn mặt của em, hay là thích hôn môi,
hử?” Giọng điệu làm người ta ngán chết kia của Tô Lộ lại vung lên mềm
nhũn, Vô Song nghiêng đầu phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy Tô Lộ ngồi ở trên đùi của anh ta, ôm anh ta hôn, một màn bất ngờ này, vẫn khiến cho mũi
của Vô Song có chút chua xót, lòng hơi co rút đau đớn, cô cũng chưa từng hôn môi của anh ta. “Phanh ——” Đột nhiên, phát ra một tiếng vỡ tan.