huôn mặt đã từng đựơc Tử Thần vuốt ve qua nên có vẻ tái nhợt
mà bình thản, mu bàn tay còn cắm ống tiêm lạnh như băng, trong phòng tràn ngập
hương hoa thấm vào ruột gan , Vô Song chậm rãi tỉnh lại, cau mày, hô hấp có
chút không thoải mái.
“Thủ lĩnh, tiểu thư cô ấy tỉnh nhi.” Là ai? Là ai đang nói
chuyện? Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, sao mà nhiều người như vậy?
19 người con gái mặc đồng phục người giúp việc cung kính đứng ở một bên, phía
trước cửa sổ còn có một người đàn ông ngồi, mặc áo khoác ngoài màu trắng, bọn họ
là ai? Tay của cô hơi cong mới động một chút, thì bị người đàn ông xông tới nắm
lấy, cô tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn ta, Frankie kích động đến mức nói năng lộn
xộn, “Thượng Đế, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!” Thượng Đế? Tên của cô gọi là Thượng
Đế? Ồ.
.
.
.
.
.
Thật sự nghe như vậy không tốt! Ngực của cô rất khó chịu, thở
hổn hển mấy cái, Frankie khẩn trương hỏi: “Sao vậy?” “Bệnh nhân hô hấp không
thoải mái, mau mở cửa sổ ra!” Bác sĩ kêu một tiếng, lập tức đám nữ giúp việc luống
cuống tay chân kéo cửa chớp, ánh mặt trời bên ngoài rất tươi đẹp, chiếu vào ấm
áp, trong phòng trong nháy mắt đã sáng rực lên, một hương thơm cực kỳ tự nhiên
theo làn gió nhào vào, cô rất hưởng thụ mà hít sâu nhi một hơi.
“Em cảm giác thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Frankie nắm chặt tay của cô, giống như là che chở cho bảo bối, thận trọng che
chở mà hỏi.
Một đôi con ngươi đơn thuần không có một chút tạp chất, nháy
nháy mắt mà nhìn hắn, nhìn một hồi lâu mới mở miệng: “Anh.
.
.
.
.
.
Là ai?” “Tôi.
.
.
.
.
.” Frankie vốn là định trả lời cô cái vấn đề này, nhưng rất
nhanh thì phát giác nét mặt của cô có gì đó không đúng, mờ mịt! Ngây thơ! Trong
xa lạ mang theo tò mò, tựa như đứa nhỏ mới ra đời đối với cái thế giới này tràn
đầy tò mò, bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt, cho dù không nhớ rõ tên của
hắn, nét mặt của cô ấy cũng không nên như vậy, lạ lẫm, nên hắn hỏi ngược lại:
“Em có nhớ em là ai không?” Cô là ai? Cô hơi ngạc nhiên mà trợn to con ngươi,
nghĩ nghĩ cô là ai ~ nhưng là nghĩ không nổi.
“Tôi là ai?” Cô thật sự không nhớ rõ mình là ai, vừa nghĩ
thì đầu liền đau ~ “Jeff, chuyện gì xảy ra?” Frankie tức giận nhìn bác sĩ.
Bác sĩ trung niên đẩy đẩy hốc mắt, và trầm giọng nói: “Não bộ
của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, trong đầu có máu tụ nên mạch máu não bị bế
tắc, tạo thành mất trí nhất thời là bình thường!” “Mất trí nhất thời là bao
lâu, một ngày? Một tuần? Một tháng? Hay là một năm?” “Cái này rất khó nói, phải
xem khối máu trong đầu cô ấy lúc nào thì tan.” “Không có ảnh hưởng tới thân thể
cô ấy chứ?” “Không có.” Frankie mơ hồ thở một hơi, quay đầu lại, ánh mắt của Vô
Song nhìn hắn có một chút sợ hãi vì tức giận vừa mới rồi của hắn hù đến, cô
không thích đàn ông nóng nảy lung tung! “Sao lại nhìn anh như vậy?” Vì muốn cứu
vãn lại hình tượng mới vừa rồi bởi vì mình quá mức kích động mà tức giận, nên hắn
cố gắng cười đến mức cực kỳ dịu dàng với cô, nhưng lại lộ ra hình tượng trong
lòng cô vẫn có bóng ma.
“Anh mới vừa.
.
.
.
.
.
Thật là đáng sợ.” “Đó là anh quan tâm em.” Hắn xoa xoa bàn
tay của cô ở trong lòng bàn tay của hắn.
Vô Song nhăn nhăn mày, cô không nhìn thấy đựơc sự quan tâm của
hắn, cô chỉ nhìn thấy hắn nóng nảy.
“Em là Helen, là vị hôn thê của anh, chúng ta tới đây là nghỉ
phép kết hôn, ngày hôm qua em không cẩn thận rơi vào biển nên mất trí nhớ
thôi!” Nơi này là đảo nhỏ riêng của Frankie, Vô Song bị nước biển đẩy lên bên
bãi biển, là thuộc hạ của hắn phát hiện cô, hơn nữa còn cứu cô.
“Tôi mất trí nhớ sao?” Đây không phải là cô giật mình nhất ,
mà kinh hãi nhất chính là, “Tôi là vị hôn thê của anh?” “Ừ.” Frankie gật đầu.
“Tại sao tôi không có chút cảm giác nào với anh?” Cau mày,
người đàn ông trước mắt này, không thể phủ nhận là dáng dấp rất tuấn mỹ, nhưng
cô lại không có nửa điểm mặt đỏ tim đập đối với hắn, ngược lại còn có một chút
ghét như vậy, cho nên cô có chút hoài nghi, hắn là đang lừa gạt cô! “Bởi vì em
mất trí nhớ chứ sao!” Frankie một chút cũng không giận, hắn vốn chính là lừa gạt
cô.
Vô Song vẫn còn có chút hoài nghi, mất trí nhớ, cảm giác sẽ
mất theo sao? ! “Em đói chưa? Anh bảo người chuẩn bị thức ăn, người tới.
.
.
.
.
.” “Hiện tại tôi rất no.” Vô Song kéo hắn.
“Đã một ngày em không có ăn gì rồi.” Sao có thể vẫn còn rất
no chứ.
“Mặc dù cô ấy không có ăn gì , nhưng cô có một bụng nước.”
Bác sĩ ở bên cạnh giải thích.
A, như vậy à! Hắn cười ôn hoà, “Có muốn xuống giường đi ra
ngoài dạo một chút hay không?” “Ừ.” Vô Song hưng phấn giống như trẻ con, kéo
chăn ngồi dậy ở bên giường, Frankie săn sóc mà mang giày cho cô, mang xong còn
đỡ cô dậy, khoác vai của cô, bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy nên Vô
Song có chút ngượng ngùng mà co người lại, muốn tránh ra, nhưng Frankie lại nắm
chặt không buông, dẫn cô ra khỏi phòng.
.
.
.
.
.
“Nơi này thật đẹp.” Đi tới bờ biển, Vô Song cảm khái tự đáy
lòng mà nói ra.
“Thích nơi này, vậy sau này chúng ta định cư ở chỗ này.”
Frankie này luôn nói là làm.
“Thật sao?” Vô Song vui mừng nhìn hắn.
“Ừ.” Frankie chăm chú vào khuôn mặt tươi cười rực rỡ của cô,
ánh mắt cũng từ từ bị cô lây phải rực rỡ, nhiễm nhưng không muốn dừng lại, đang
chuẩn bị cúi đầu hôn môi đỏ mọng của cô —— “Thủ lĩnh, bắt được một người nhập
cư trái phép.” Lúc này, hai gã đàn ông mang súng áp chế một gã đàn ông áo xốc xếch,
đầu tóc rối bù đi tới, gã đàn ông giùng giằng, tiếng rít gào khàn khàn nói với
hai gã kia, “Buông tao ra, mẹ kiếp, ông mày đây không phải người nhập cư trái
phép.” Giữa lúc đang giãy dụa, thì có ba người đi tới trước mặt bọn họ, gã đàn
ông bị bắt không phải ai khác, mà chính là Đông Hải Sinh, gã cũng may mắn còn sống,
khi gã nhìn thấy Vô Song, thì cũng kinh ngạc như gặp quỷ: “Chúc Vô Song, cô còn
chưa chết?” Chúc Vô Song! Anh ta đang gọi ai? Là đang gọi cô sao.
.
.
.
.
.
Thấy dáng vẻ này của gã ta như quỷ, còn hung dữ như vậy, nên
Vô Song theo bản năng mà co rụt cổ, quay mắt đi không nhìn tới gã.
“Thì ra là đại thiếu gia nhà họ Đông.” Mặc dù Frankie cũng
không có lui tới với nhà họ Đông, nhưng đối với ba thiếu gia nhà họ Đông, vẫn
có nghe thấy.
“Thức thời thì mau thả tôi đi.” Biết gã, quá tốt rồi! Miệng
lưỡi của gã bớt phải giải thích.
Frankie cừơi phốc một tiếng! “Anh ta thật hung dữ.” Vô Song
tựa vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói thầm Frankie sờ sờ đầu của cô, giọng nói
dịu dàng: “Em không thích hắn, anh cũng không thích hắn, giết đi!” “Đừng ——”Vô
Song lập tức ngẩng đầu lên tiếng ngăn cản, giết người là phạm pháp, hơn nữa máu
rất tanh, thật sự là rất đáng sợ! “Thả anh ta đi!” Cô cầu xin.
“Thả hắn?” Frankie nhăn nhăn mày, hơi liếc một cái lại thấy
sắc mặt Đông Hải Sinh phách lối, “Chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao.” “Đừng
giết người, tôi cầu xin anh!” Kéo cánh tay của hắn, Vô Song khổ sở cầu khẩn.
“Đựơc, nghe lời em, tất cả nghe theo em.” Frankie cười, làm
hắn đành chịu, “Đưa hắn ta đi Châu Phi.” “Dạ!” Hai thuộc hạ cùng kêu lên.
“Đclmm!” Đông Hải Sinh tức giận mà phát ra một câu nói tục,
gã mới không muốn đi đến nước dân chạy nạn, “Đưa tôi về nhà, tôi muốn về nhà, này
~ đưa tôi về nhà cậu muốn cái gì tôi cũng cho cậu.” Nhìn gã bị thuộc hạ mang xuống,
Frankie cười mà không nói, nơi đó sẽ là nhà của gã, ngừơi tự tiện xông vào hòn
đảo nhỏ riêng tư của hắn chỉ có hai kết quả, thứ nhất, là chết! Thứ hai, chính
là tái sinh, nói trắng ra chính là tẩy não.
*********************** ******************** Hai tuần sau!
Vô Song được Frankie điều dưỡng tỉ mỉ cẩn thận, nên thân thể đã khôi phục khỏe
mạnh, lá gan cũng phát triển không ít, hơn nữa cô cũng tin chắc mình là vị hôn
thê của hắn, bởi vì hắn cưng chiều cô lên tận trời cao, một lần tình cờ Vô Song
nhìn thấy ở trong TV một trò chơi rất khá gọi là ‘đua xe kinh hồn ’ chính là
hai chiếc xe đụng nhau, người nào quẹo cua trước người nào thì thua —— Cô cảm
thấy cái trò chơi này rất kích thích, liền quấn lấy Frankie muốn xem cuộc đua,
hắn cưng chiều cô, chỉ cần là cô nói lên yêu cầu, hắn cũng sẽ cố gắng thỏa mãn,
cứ như vậy đến hai giờ mỗi chiều, sẽ trình diễn một cuộc đua xe kinh hồn, vừa mới
bắt đầu không có trừng phạt, tất cả mọi người làm rất qua loa, vừa khởi động
máy đã đem xe quẹo cua rồi, Vô Song rất thất vọng, Frankie rất tức giận, liền lập
trừng phạt, một người cứng rắn có thể rút lui cuộc đua, một người thua sẽ phải
chặt một tay, bọn thuộc hạ đối với cái trò chơi trừng phạt này là dám giận mà
không dám nói, ép mọi người liều mạng, ai cũng không muốn bị chặt tay, tự nhiên
chết cũng khó tránh khỏi! Hồng nhan họa thủy, vô luận cổ kim (xưa và nay), đều
là giống nhau đấy! **** Đêm, hơi lạnh của gió đêm lay động rèm cửa, ánh đèn sáng
ngời chiếu rọi lên trên một đôi đang ôm hôn, Frankie ôm Vô Song thật chặt, hôn
cô, đói khát tựa như lâu ngày gặp cam lộ, hận không thể ăn sống nuốt tươi cô ~
“Ưm.
.
.
.
.
.” Vô Song có chút không chịu nổi hắn hôn điên cuồng như vậy,
nên phát ra kháng nghị thiếu dưỡng khí.
Hồi lâu, hắn mới lưu luyến mà buông môi cô ra, chống đỡ chóp
mũi của cô, thấp giọng cười mỉa, “Tiểu yêu tinh, em hành hạ anh thật vất vả.”
“Anh, hô.
.
.
.
.
.
Hôm nay sao vậy?” Cô tức giận thở hổn hển nhìn hắn, hắn chưa
từng hôn cô kích liệt thế này, hôm nay sao lại điên cuồng như vậy.
“Bảo bối, anh thật là muốn em.” Hắn không khắc chế được mà
thì thầm.
“Chúng ta còn chưa kết hôn.” Mặt của Vô Song ửng đỏ, hắn đã
đáp ứng, muốn lần đầu tiên để đến đêm tân hôn .
“Anh đã nhận định em là vợ của anh mà.” Hắn đầu độc cô.
“Nhưng em vẫn còn chưa .
.
.
.
.
.” Cô nhẹ giọng phủ nhận.
Một lần, hắn hôn lên sống mũi thanh tú của cô, cô run rẩy mà
co rút thân thể một cái, Frankie cũng không có vì vậy mà dừng bước, mà là từ sống
mũi cô hôn lên cái trán của cô, khuôn mặt của cô bởi vì khẩn trương mà nóng
lên, cuối cùng lại một lần nữa dừng lại ở trên môi đỏ hơi sưng của cô, hôn dần
dần sâu, hắn là cao thủ tán tỉnh, Vô Song đóa hoa non mềm này há là đối thủ của
hắn, mấy lần triền miên đã choáng váng đầu, cảm thụ thân thể cô biến hóa, hắn mừng
rỡ như điên, rốt cuộc không khắc chế được mà đè cô ngã ở trên giường, bàn tay
dán chặt ở trên eo cô, đưa về phía trong quần áo của cô ——