Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 204: Chương 204: Đại Kết Cục ( hết )




Cô gọi điện thoại đi, vang lên một hồi thì có người nhận, cô mở miệng trước: “Đông Bác Hải cám ơn anh!” Cám ơn anh cho cô tự do, cũng cám ơn anh phái người tới đưa cô đi! Trả lại cô là tiếng hít thở nặng nề, sau đó đối phương cúp điện thoại! “Wey wey Wey!” Cô vội vàng kêu mấy tiếng, điện thoại truyền đến một hồi âm tút tút tút! Cô mất mát mà để điện thoại xuống, trong lòng cực kỳ buồn bực, nói không ra là cảm giác gì, chính là khó chịu! Cho dù không làm tình nhân, thì cũng có thể làm bạn mà! Xe khởi động, bỗng nhiên cô có chút không muốn rời đi, trái tim thiếu thiếu, giống như là còn có chuyện chưa xong đang chờ co đi xử lý vậy! Chuyện chưa xong? Là chuyện gì đây? Tựa đầu ở trên nệm xe, cô suy nghĩ, nhưng đầu óc rất loạn, giống như là vô số sợi dây bện vào nhau, nghĩ không ra manh mối, vừa nghĩ thì đau đầu, cho nên cô nhắm mắt lại cự tuyệt suy nghĩ! Nắm điện thoại, trong lòng cô luôn có cảm giác lo sợ bất an, rất kỳ quái, hai người kia tự xưng là em trai và con trai của cô nhưng lại không có gọi điện thoại cho cô, cũng không có tới tiễn cô đi, chẳng lẽ bọn họ cũng tức giận giống như Đông Bác Hải! Ừ ~ có khả năng này! “Tiểu thư, đến rồi!” Xe tới phi trường, ngừơi đàn ông nhẹ nhàng kêu một tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô.

“Cám ơn anh.” Cô cười cảm kích với người đàn ông, sau đó đẩy cửa xe ra đi xuống, ngừơi đàn ông cũng xuống xe rồi từ cóp xe xách hành lý ra cho cô, đang muốn xách vào giúp cô, thì bị cô mở miệng ngăn cản: “Tự tôi đi vào là được rồi, cám ơn anh, cũng thay tôi cám ơn tổng giám đốc của anh.” “Đựơc!” Người đàn ông cũng không cố chấp, mà gật đầu một cái, lại một lần nữa ngồi lên xe, và sau đó lái xe đi! Vô Song cầm vé máy bay ngừơi đàn ông đưa cho cô, nhìn một chút là bay đi Luân Đôn Anh quốc, nhíu mày một cái, tiện tay ném phiếu vào trong thùng rác, xoay người kéo valy da đi vào phòng đợi sân bay! Cô có hộ chiếu, nên mua vé máy bay bay đến nước Mĩ, nhìn đồng hồ vẫn còn rất sớm, nên cô kéo valy da ngồi xuống ở phòng đợi sân bay, cô nắm chặt điện thoại trong tay, dường như đang mong đợi cái gì đó, nhưng mà điện thoại vẫn chưa từng vang lên, thất vọng, mất mát bò lên đuôi lông mày của cô! Mắt thấy thời gian chuyến bay càng ngày càng gần, thì tim của cô cũng dần dần rơi vào hầm băng, cô nghĩ: anh sẽ không gọi điện thoại đến đâu! “Xin chào các vị hành khách, bây giờ là thời gian phát thanh âm nhạc, có một vị tiên sinh họ Đông, muốn ở chỗ này tặng một ca khúc cho phu nhân của ông ấy, tiểu thư Chúc Vô Song, chúng tôi chân thành hi vọng vị tiểu thư Chúc Vô Song này có thể nghe được tiếng lòng của tiên sinh.” Trong trạm radio, âm thanh của cô gái phát thanh dịu dàng khuếch tán cả phòng đợi sân bay, nghe tên của mình, Vô Song ngẩn ra, có chút không dám tin mà đứng lên, Chúc Vô Song! Chúc Vô Song! Là chỉ cô? Hay là chỉ là trùng hợp trùng tên trùng họ với cô, dù sao tên của cô cũng rất bình thường! A! Cô cũng không phát hiện, lúc nào thì mình tiếp nhận cái tên gọi Chúc Vô Song này rồi! .

.

.

.

.

.

“Đông phu nhân, nên lắng tai nghe nha.” Ghi âm Là anh! Là thanh âm của Đông Bác Hải, bỗng nhiên Vô Song đứng lên, đầu óc phát ra tiếng ông ông.

.

.

.

.

.

.

Anh vẫn luôn muốn nói với em Em cho anh vui vẻ không ngờ tới Giống như ốc đảo cho sa mạc.

Nói, em sẽ vĩnh viễn cùng với anh Làm cây cho anh, cánh cho anh �� Để cho anh bay, cũng có hang ổ để trở về.

Anh nguyện ý, anh cũng có thể, giao ra tất cả, cũng sẽ không hối tiếc.

Lúc ở cùng nhau, nhìn thời gian trôi qua, phải nhớ được phương thức chúng ta yêu nhau Chính là yêu em yêu em Có buồn có vui Có em, bình thản cũng có ý nghĩa Chính là yêu em yêu em Ngọt ngào lại an tâm Loại cảm giác đó chính là em Anh vẫn luôn muốn nói với em Em cho anh vui vẻ không ngờ tới .

.

.

.

.

.

Trí nhớ rải rác bắt đầu quanh quẩn ở trong đầu cô, cô nhắm mắt lại rất nỗ lực muốn khâu bọn nó thành một đoạn hoàn chỉnh.

.

.

.

.

.

.

Anh nguyện ý thật sự nguyện ý, bỏ ra tất cả cũng muốn bảo vệ em Ở chung một chỗ thời gian tiếp tục trôi qua xin nhớ anh yêu em đến cỡ nào Chính là yêu em yêu em Không bỏ không rời Không thèm để ý trên đường có bao nhiêu mưa gió Chính là yêu em, yêu em .

.

.

.

.

.

Rầm.

.

.

.

.

.

Đầu óc của cô nổ vang một tiếng! Từng màn ngày đó ở trong đầu cô loại bỏ một lần, hình ảnh ấy sao mà rõ ràng như thế, nghĩ tới! Cô nhớ tới! Người cô yêu là Bác Hải, cô là Đông phu nhân, cô gọi là Chúc Vô Song, không phải gọi là Helen! “Bác Hải!” Trong khoảnh khắc nước mắt làm tầm mắt mơ hồ, cô giống như con ruồi không đầu ở trong sân bay tìm lung tung đi loạn, phòng truyền thanh ở đâu? Ở đâu? “Phòng truyền thanh ở đâu?” Cô giống như điên khùng mà chạy về cửa sổ phòng vé, đẩy ngừơi đang mua vé ra, nằm ở cửa sổ vội vàng hỏi thăm người bán vé, người bán vé sửng sốt một chút, sau đó chỉ bên trái, đi thẳng quẹo cua là được.

Nước mắt cô cũng không kịp lau, mà xoay người chạy đi về phía phòng truyền thanh, lảo đảo trên đừơng không phải đụng vào người nào, thì cũng là đụng ngã người, hoặc là bị người đụng vào, nhưng cô vẫn chạy như điên khùng, cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, cô chỉ muốn nhanh một chút tìm được Đông Bác Hải, cầu xin tha thứ! Cô không phải cố ý muốn quên anh! Tại sao cô không chịu tin tưởng bản thân mình nhiều một chút! Tin tưởng cảm giác của mình nhiều một chút! Như vậy, cô cũng sẽ không làm tổn thương tim của anh.

.

.

.

.

.

Cô thật hận, thật sự hận mình! “Bác Hải!” Bịch một tiếng đẩy cửa phòng truyền thanh ra, bên trong cũng không có Đông Bác Hải, có chỉ cô gái MC bị cô làm giật mình, lúc này Vô Song mới lau nước mắt, đến gần cô gái ấy dò hỏi: “Bác Hải đâu rồi, Bác Hải anh ấy ở đâu?” “Tiểu thư, cô tìm ai?” Thái độ của cô gái MC thân thiện dò hỏi, nhưng cô lại rất kích động! “Tôi chính là Chúc Vô Song, chồng tôi mới vừa để cô phát bài hát này, anh ấy ở đâu? Người đó ở đâu?” “Cô chính là Chúc tiểu thư à, chồng của cô cũng không có tới, băng này là một người bạn nhỏ giao cho tôi.” Người bạn nhỏ! Người bạn nhỏ! Nhất định là con trai! Tại sao anh ấy không tự mình đến? Tại sao? “Chúc tiểu thư, ngài sao thế?” Cô gái MC thấy bộ dạng cô khóc rất khổ sở, nên không nhịn được mà quan tâm.

“Không sao.” Cô buồn cười, lại cười không nổi, xoay người lại chạy như điên khùng! Chạy một mạch ra khỏi phi trường thật là xa cô mới nhớ tới, trên người cô có điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại qua hỏi anh ở đâu thì sẽ biết ngay, a! Cô thật là vội đến ngu, Vô Song run rẩy mà lấy điện thoại ra gọi đi, nhưng mà vang lên thật lâu cũng không người nghe.

Bác Hải nghe điện thoại, cầu xin anh nghe điện thoại đi! Cô đang mặc niệm ở trong lòng, rốt cuộc điện thoại cũng được người tiếp nhận.

“Alô Alô, Bác Hải à, em là Vô Song, em nhớ ra rồi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.

.

.

.

.

.” Lời muốn nói rất nhiều rất nhiều, nhưng lúc thật sự muốn nói, cô lại không biết nên nói gì, chỉ là ra sức lặp lại thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô thật sự là rất xin lỗi, tại sao mình lại hồ đồ mà quên anh đi! Hồi lâu đối phương cũng không có trả lời, cô nóng nảy “Bác Hải, em van cầu anh tha thứ cho em có được hay không?” Trả lại cô vẫn là im lặng như cũ.

“Ô ô.

.

.

.

.

.” Cô ngồi xổm người xuống, ngậm miệng khóc ồ lên, anh không tha thứ cho cô, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hướng về phía điện thoại khóc một lúc, đối phương mới nặng nề trả lời cô: “Tổng giám đốc không có ở đây, tôi là An Sâm trợ lý của anh ấy!” “Anh ấy đang ở đâu?” Vô Song hít mũi một cái rồi nức nở nói.

“Không biết!” “Không biết?” Có ý gì.

“Anh ấy bị Mặc tổng mang đi.” “Bị ai?” Cô nghe không hiểu.

“Mặc tổng, Mặc Phi Tước!” Thanh âm của An Sâm có một chút nghẹn ngào.

“Tại sao anh ta muốn mang anh ấy đi?” Đã xảy ra chuyện gì.

“.

.

.

.

.

.” An Sâm á khẩu.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi biết đi!” Cô bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía đối phương gầm thét.

An Sâm hắng giọng một cái, rồi trầm giọng nói: “Tối hôm qua, tổng giám đốc vì cứu cô, bị đâm một dao, vừa đúng lúc thương tổn đến vị trí trước kia anh ấy trúng đạn, bác sĩ nói ruột đã bị cắt đứt nên không có biện pháp nối vào, bác sĩ nói có thể sẽ không chịu đựng được qua trời sáng, nên tối hôm qua, Mặc tổng đón anh ấy đi từ trong bệnh viện, đến nay không hề có tin tức.” Đầu thật là đau! Cũng không giống một phần vạn đau lòng, đối mặt với thành phố phồn hoa, cô cảm giác trời đất quay cuồng một trận, cả người trống rỗng mềm nhũn, cô cũng không biết mình lấy hơi sức từ đâu để mà chất vấn An Sâm: “Anh ấy bị vết thương đạn bắn lúc nào, tại sao tôi không biết?” An Sâm nói cho cô biết, chính là lần sau khi cô gặp bọn cướp, tổng giám đốc muốn đi tìm Đông Hải Sinh liều mạng, kết quả bụng trúng một phát đạn, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh vô duyên vô cớ mất tích hai tháng —— Lạch cạch một tiếng, điện thoại rơi trên mặt đất! Đau đến mức xương cốt như kim châm muối xát, như vạn tên xuyên tim, đau, cả người đều rất đau, tất cả giác quan chỉ còn lại đau đớn! Đau đến mức tim như bị dao cắt! Đau đến tim tê liệt! Đau thế này, vì sao không dứt khoát cho cô đau chết đi! Đến tột cùng anh có bao nhiêu chuyện gạt cô? Đến tột cùng anh yên lặng bỏ ra thừa nhận bao nhiêu vì cô? Cô rất ích kỷ à? “A.

.

.

.

.

.” Vô Song ôm đầu đau đến mức gào lên, cô rống xong rồi thì đầu óc hôn mê! Lúc ngã xuống, cô nghĩ, tại sao mình không chết ở trong lần tai nạn xe kia! Cô chết cũng sẽ không hại Bác Hải bị thương, cô nguyện ý dùng mạng của mình đổi tánh mạng của anh! Bác Hải! Tại sao anh lại ngu như vậy, cô không đáng để anh vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy, không đáng giá, thật sự không đáng giá.

.

.

.

.

.

**********************《 Đại Kết Cục tuyến phân cách 》******************** Bốn tháng sau! Cả thành phố SHI lâm vào trong trời băng đất tuyết, tuyết đọng dày đặc có thể tùy ý thấy được, khắp nơi tràn đầy vui vẻ lễ No-el, nhưng vui vẻ này lại không lây được một người, đó chính là Vô Song.

Hôm nay là ngày lễ truyền thống của Phương Tây —— lễ Giáng Sinh Cô bị Chúc Kỳ cùng con trai vừa lôi vừa kéo đi ra ngoài, Chúc Kỳ nói cô, cô mà ở nhà nữa thì trên đầu cô cũng sắp dài thành nấm ăn rồi, thật ra thì lời này cũng không có chút khoa trương, bốn tháng này cô gần như là không bước chân ra khỏi nhà, nằm bệnh viện giải phẩu hai tháng, sau khi về nhà thì cô lại đem mình nhốt ở trong phòng, mỗi ngày nhìn hình của Đông Bác Hải mà ngẩn người, hoặc là lặng lẽ rơi lệ, cô không dám để cho bọn họ nhìn thấy, sợ bọn họ lo lắng, chỉ có thể khóc sau lưng bọn họ.

Không có một chút tin tức của anh, thậm chí cô cũng không biết bây giờ anh chết hay sống, nhưng cô sẽ luôn luôn chờ! Cho dù đợi đến tóc bạc, hàm răng rụng hết, cô cũng muốn ảo tưởng sẽ có một ngày anh trở về! “Mẹ, bên kia có ông già nô-en phát quà tặng.” Cậu bé kéo kéo khăn quàng cổ của mẹ, hưng phấn cười nói.

“Con đi lấy quà tặng đi, mẹ ở chỗ này chờ con, cẩn thận một chút!” Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đến đỏ của con, cô cười nhẹ rồi nói.

“Dạ, để cho cậu đi với con.” Cậu bé nắm một tay của Chúc Kỳ nói.

“Ừ!” Cô gật đầu một cái, rồi dặn dò với Chúc Kỳ: “Đứa nhỏ này, em phải trông nó thật kỹ đó.” “Biết rồi chị, chị cũng đi dạo khắp nơi một chút đi, cảm thụ không khí ngày lễ một chút.” Chúc Kỳ cũng dặn dò với cô, cô cười mà không nói.

Mất đi Bác Hải, cô cũng mất đi quyền vui vẻ , mặc kệ người khác cười lớn tiếng bao nhiêu, vui vẻ thế nào, cô cũng không hưởng được một phần! Nhưng cô vẫn là nghe lời mà đi chung quanh, nhìn tình nhân có đôi có cặp, trong mắt của cô, trong lòng cũng không tránh được hâm mộ, đố kỵ, nhưng hâm mộ và đố kỵ thì có thể như thế nào? Hạnh phúc là bị tự tay cô hủy diệt, đáng đời cô đơn, trống rỗng! Một mình cô chẳng có mục đích nên không biết mình đã đi tới chỗ nào, chỉ thấy có rất nhiều người vây quanh ở trước mặt, giống như là đang xem trò hay gì đó, cô không có hứng thú, nhưng quần chúng vây xem càng lúc càng lớn, cô tránh không kịp nên bị người đẩy đi như nước chảy bèo trôi, cứng ở giữa, cô không chen ra được rồi, cô quyết định coi như là xem cuộc vui, dời ánh mắt lên trên sân khấu.

Trên sân khấu người chủ trì mặc trang phục là một chú hề, đứng bên cạnh chú hề là một ông già Noel xách túi quà tặng, người chủ trì cầm micro hướng về phía dưới sân khấu hô một tiếng! “Ladies and gentlemen, Merry Christmas! ( các qúy bà / các quý ông, lễ Giáng Sinh vui vẻ )” “Ở trong ngày lễ vui mừng hôm nay, các chàng trai cô gái xinh đẹp có muốn song hỉ lâm môn hay không?” Hắn hướng micro về phía người xem dưới sân khấu, mọi người đồng lòng hô hào “Muốn!” “Nghĩ?” Người chủ trì hài hước.”Là muốn động lòng? Hay là hành động?” “Hành động!” “Hành động? Vậy còn chờ gì nữa, hôm nay quà tặng chúng tôi đưa ra là đôi chiếc nhẫn kim cương tình nhân ‘ Wase la ’, căn cứ vào nhà thiết kế nói về đôi nhẫn kim cương này, thì trước lúc ông ta thiết kế đôi nhẫn kim cương này, đã đặc biệt phỏng vấn 100 đôi vợ chồng ân ái, ở trong đám người này phát hiện một đặc điểm, ông ta chính là căn cứ vào một đặc điểm này mà thiết kế ra đôi chiếc nhẫn kim cương này, nói là chỉ cần tình nhân thật lòng yêu nhau thì mới có thể có kích cỡ thích hợp đeo nó lên.

Hôm nay tình nhân tham gia trò chơi của chúng tôi mà thắng được thì đều có cơ hội thử mang nó, chỉ cần là đeo lên, kích cỡ vừa khớp, chúng ta sẽ đưa đôi chiếc nhẫn kim cương này cho bọn họ!” Ba ba ba —— Chuyện trời sập, tất cả mọi người vỗ tay bảo hay, duy chỉ có một mình Vô Song thờ ơ lạnh nhạt! “Động lòng muốn hành động, bạn bạn bạn bạn bạn, còn chờ gì nữa?” Người chủ trì hướng về phía mọi người ở dứơi chỉ loạn một trận, rồi sau đó tuyên bố: “Ghi danh bắt đầu!” Các đôi tình nhân đều rối rít chen lấn đến ghi danh, rất nhanh đám người vốn đang chật chội liền giải tán một nửa, Vô Song cảm thấy nhàm chán nên muốn đi, đột nhiên có người nắm cánh tay của cô, cô còn chưa kịp nhìn anh, thì đã nghe được thanh âm quen thuộc, “Tiểu thư giúp một chuyện!” Cô chợt ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt tươi cười tuấn tú của anh, cô sợ ngây người! Bác Hải?