“Đừng, Vô Song cứu tôi!” Quá kinh sợ Mặc Noãn càng dùng sức hơn để ôm chặt Vô Song. “Noãn!” Vô Song cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy đang run rẩy luống cuống. “Này, anh là đàn ông sao?” Thư Yên đi tới đẩy lồng ngực
của người con trai một cái, thế nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích, một
đôi mắt ưng đầy máu, không kiên nhẫn nhìn Thư Yên, nụ cười bên môi biến
mắt, khuôn mặt đẹp trai u ám thật sự giống như sẽ có bão táp tới. “Không muốn cô ấy sinh hạ con của anh, vậy ban đầu sao
lại muốn phát sinh quan hệ với cô ấy?” Thư Yên oai phong lẫm liệt nổi
giận nói, nắm chặt hai nắm đấm nhỏ, thật sự là muốn đánh anh ta. Đôi lông mày sắc sảo của người con trai nhíu lại, đôi môi mỏng khẽ mở “Cút ngay!” “Người nên cút là anh đó!” Thư Yên bất bình dùm mà ưỡn bộ ngực, trong đôi mắt đẹp cũng có tia lửa bắn tung toé. Khuôn mặt người con trai đen lại, phất phất tay, bọn cận vệ đi theo hiểu ý, hai người tiến lên kéo Thư Yên ra, cô kêu to “Mấy
người làm gì đó, buông tay!” “Ô ô. . . . . .” Mặc Noãn đã khóc không thành tiếng, Vô
Song che chở cô ấy, quay đầu nhìn người con trai ác độc này, nói “Tiên
sinh, đây là đứa bé của hai người, chẳng lẽ anh lại tàn nhẫn như vậy,
cũng không có chút niệm tình cốt nhục sao?” Cốt nhục? Người con trai lại cười lạnh, đôi mắt khát máu đỏ đến
nỗi phát sáng, mặc dù anh ta đang cố mỉm cười, nhưng không khó nhìn ra
là anh ta đang cố ý che giấu sự đau đớn. “Vị kế tiếp!” Giọng nói của bác sĩ nữ lại từ bên trong truyền ra, có
cô gái chuẩn bị đi vào, nhưng bị người con trai mang cận vệ tới ngăn
lại. “Không phải là muốn phá thai sao, đi!” Người con trai vung tay lên, lôi cô ấy từ trong ngực Vô Song ra. “Phi. . . . . . Tước, em cầu xin anh bỏ qua cho đứa nhỏ
của em!” Mặc Noãn gần như quỳ xuống với anh ta, lệ ướt đầy mặt. “Không được!” Thái độ người con trai cương quyết, không
có một chút lau chuyển, khuôn mặt xanh mét kéo cô ấy đi về phía phòng
giải phẩu. “Buông tôi ra, Mặc Phi Tước, đừng làm cho tôi hận anh!” Mặc Noãn vùng vẫy, thế nhưng anh ta lại làm lơ. “Noãn ——” Vô Song đứng dậy, cầm chặt cái tay còn lại của cô ấy, không để cho Mặc Phi Tước mang cô ấy đi, cận vệ thấy thế thì
tiến lên kéo người ra. “Vô Song.” Mặc Noãn nhìn lại cô ấy. Cô ấy cũng nhìn lại cô “Noãn” nước mắt không tự chủ mà
rơi xuống, đồng tình với cô, sao lại yêu một người đàn ông như thế. Hai người kéo nhau một lúc, cuối cùng, Vô Song vẫn không thể nào kéo cô ấy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị Mặc Phi Tước
mạnh mẽ lôi đi. “Noãn!” Cô hét to một tiếng, khổ nổi lại bị cận vệ kéo không cho vào. ◇★◇★◇ Ước chừng năm phút sau, Mặc Phi Tước từ bên trong bước
ra, anh ta nháy mắt với bọn cận vệ, hiểu ý, bọn cận vệ buông Vô Song
cùng Thư Yên ra. Hai người sát vai cùng với Mặc Phi Tước, cũng không ai
nhìn anh ta, nhưng đang trong lòng thì phỉ nhổ anh ta, tên cặn bã. “Noãn!” Mặc Noãn nằm ở trên bàn mổ, sắc mặt tái nhợt đến nỗi không còn chút máu, cái trán ướt đầy mồ hôi, khóe mắt đã không còn
chia ra đâu là mồ hôi đâu là nước mắt. “Vô Song!” Cô ấy nâng tay, giọng yếu ớt đến nỗi không thể nghe thấy. “Noãn.” Vô Song khóc đỏ cả mắt, mặc dù bọn họ vừa mới
biết nhau, nhưng cô đã thấy nỗi đau đớn nhói lòng của cô ấy, Thư Yên
cũng đang khóc. Mặc Noãn suy yếu kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, nói với
Vô Song “Khi còn bé, mẹ thường xuyên nói với mình, mỗi một đứa nhỏ đều
là thiên sứ bị gãy cánh, rơi xuống nhân gian, biến thành mỗi một đứa
trẻ đáng yêu. Chúng nó là bởi vì yêu và được chúc phúc mới đi đến thế
giới này, cho nên chúng ta phải quý trọng chúng nó. . . . . .” Nói xong, cô ấy lại khóc “Vô Song, mình vô dụng, mình ngay cả năng lực bảo vệ nó
cũng không có. . . . . .” “Noãn, đây không phải là lỗi của cậu, cậu còn trẻ như
vậy, sau này vẫn sẽ có thiên sứ nhỏ thứ hai, thứ ba!” Vô Song cũng khóc
không thành tiếng rồi. Mặc Noãn cắn môi dưới, lời nói khổ sở nghẹn ngào ở cổ
họng, như người uống nước, lạnh ấm tự biết, thật sự có thể sao, cô cũng
không có hy vọng xa vời! Mặc Phi Tước quay trở lại, từ trên bàn mổ ôm lấy cô ấy
suy yếu không chịu nổi, Mặc Noãn cười với anh, nụ cười thê lương kia
ngay cả một chút hận cũng không có, chỉ nói “Anh. . . . . . Nhất định sẽ hối hận!” Anh ta xoay người, không để ý! Nhìn thấy thân ảnh đi xa như vậy, Vô Song vuốt bụng của mình, trong lòng đầy mùi vị, đầy rối rắm!