Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 51: Chương 51: Điều tra




“Thật ra thì, đứa bé kia là của tôi!” Nói quanh co, rồi Vô Song cũng nói ra sự thật: “Ngày đó, chỉ là Đông tam thiếu gia tốt bụng dẫn con trai tôi đi ăn một bữa cơm, không ngờ lại bị đám chó săn chụp hình, kính xin ngài đừng hiểu lầm.” “Nó bảo cô đến giải thích với tôi hay sao?” Giọng điệu của ông cụ lạnh như tảng băng nổi, mơ hồ có thể ngửi được ông không thích Đông Bác Hải. “Không phải, là do tôi cảm thấy cần phải giải thích một chút với ngài, dù sao đó cũng không phải một chuyện vẻ vang gì, chủ tịch cũng không hi vọng, loại tin tức bát quái nhàm chán này ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Đông đâu nhỉ!” Ánh mắt sâu sắc của ông cụ không hề chớp mà nhìn thẳng cô, Vô Song cũng rất thản nhiên, ánh mắt không kiêu ngạo không tự ti nghênh đón ông, cô chỉ là nói thực tế mà thôi. Nhà giàu có quá thâm sâu, cô với không nổi, chỉ hy vọng cuộc sống của cô và con trai có thể trôi qua bình thản! Cuộc sống chính là như vậy, kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường, mục tiêu và thực tế thì luôn đi ngược lại! Hồi lâu sau, ông cụ mới khẽ cau mày, nhàn nhạt hỏi thăm: “Vô Song, tôi nhớ không lầm, thì năm nay cô mới 25 tuổi thôi, mà đứa bé trong hình này nói ít cũng hơn 8 / 9 tuổi rồi, nó thật sự là con của cô sao?” Ngón tay của ông chỉ lên tờ báo trên bàn. Vô Song liếc mắt nhìn, gật đầu rất thành khẩn: “Chủ tịch, nếu ngài không tin tưởng, tôi có thể gọi con trai tôi tới đây, cùng nhau đi làm giám định DNA.” “Ha ha. . . . . .” Bỗng nhiên, ông cụ nở nụ cười, khoát khoát tay, “Cha của đứa nhỏ đâu?” Cha của đứa nhỏ? . . . . . . Cô cũng muốn biết cha của đứa nhỏ là ai. Cô cũng không thể nói cho ông ấy biết, không biết cha của đứa nhỏ là ai, là cô bị cường bạo nên mới sinh hạ con trai, chuyện đó thật mất mặt. Suy nghĩ một chút, Vô Song bắt đầu nhớ lại phim truyền hình chiếu lúc tám giờ, nuốt một ngụm nước miếng, thêu dệt lên chuyện xưa: “Cha của đứa nhỏ ngay từ chín năm trước thì đã xảy ra tai nạn xe cộ mà chết rồi!” Giờ phút này Đông tam thiếu đang lái xe thể thao thì nhảy mũi một cái thật to. “Lúc đó anh ấy biết tôi mang thai, vốn là muốn mang tôi bỏ trốn, kết quả tôi đợi anh ấy ở phi trường nửa ngày cũng không thấy, tôi cho rằng anh ấy còn có chuyện phải giải quyết, nên mới đi trước, sau đó mới biết được, lúc anh ấy đang trên đường chạy tới thì xảy ra tai nạn xe cộ. . . . . .” Vì gia tăng lực thuyết phục, nên Vô Song bày ra ánh mắt có vẻ thương tâm đau khổ, cúi đầu xuống cắn môi dưới, mười ngón tay nắm chặt lại. Ông cụ rút khăn giấy ở trên bàn đưa cho cô, an ủi: “Cô bé thật xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của cô rồi.” “Không sao, chủ tịch, nếu không có gì thì tôi đi xuống trước!” Trong nụ cười thản nhiên của cô, thật sự là có hương vị khổ sở. “Ừ!” Ông cụ gật đầu. “À, vậy tờ báo. . . . . .” Người thông minh lời nói không e dè. “Tôi sẽ xử lý!” Ông cụ cam đoan nói, lần này Vô Song mới hài lòng lui xuống. Mặc dù, hành động của cô rất tốt, không giống như là một tay mơ, có trăm ngàn chỗ hở, nhưng ông cụ là hạng người gì chứ, là lão hồ ly trong thương trường, có hỏa nhãn kim tinh lợi hại đấy. Cô càng muốn giải thích cho mình, thì ông càng cảm thấy cô đang giấu đầu hở đuôi. Huống chi, không lầm được —— Ông cụ quay đầu nhìn chằm chằm vào tấm hình cha con trên tờ báo, đứa nhỏ này có dáng dấp rất giống Bác Hải, cái này căn bản là phiên bản của nó khi còn bé, lúc Đông Bác Hải lớn như vậy, thì ông vẫn chưa dẫn nó trở về nhà họ Đông, ông thích nó cười, hồn nhiên ngây thơ như vậy, hoàn mỹ đến mức không có một tỳ vết nào, nụ cười này, ông khắc sâu trong trí nhớ, không lầm được. Thâm trầm một lúc, rồi ông nhấn số điện thoại trên bàn: “Tra cho tôi một chút, toàn bộ tài liệu về bối cảnh của Chúc thư ký.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.