Lời tác giả : Chương này có phong cách của xã hội đen, cho nên sẽ có rất nhiều bạn không thể tưởng được thủ đoạn ‘ ghê tởm ’, nếu như có bạn không thích, thì có thể nhảy qua chỗ không thích, 嚒嚒. Lời người edit: các bạn xem chương này hay không cũng đựơc. các bạn bỏ qua cũng không mất mạch truyện đâu, Alexander mang theo vài tên thuộc hạ, khí thế hung
hăng đi tới phòng khách, còn tưởng rằng là ai không muốn sống mà tìm tới cửa, thì ra là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Chỉ thấy tư thế ngồi của cậu bé ra vẻ chủ nhân, đang
ngồi ở trên ghế sa lon cao cấp của nhà hắn, trong miệng còn ngậm một cây kẹo que, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, hồn nhiên như Thiên Sứ, một đôi
mắt to vụt sáng giống như một đứa trẻ tò mò đang theo dõi hắn, liếc mắt
nhìn hắn trên dưới một lượt, rồi khóe miệng nhếch lên, “Tại sao là con
lừa ngốc?” Nhưng, hắn cũng không phải không thích giết hòa thượng. Nó rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, thái độ nói chuyện lại phách lối ngạo mạn vô lễ như vậy, làm mọi người đều tức giận. Cho nên, Alexander nổi giận, há mồm chính là mẹ, “** , thằng nhóc chết toi mày không muốn sống nữa sao, mà dám đến chỗ này
giương oai.” Bạch Dạ đứng ở bên cạnh nắm quả đấm thật chặt, cậu ấy muốn tiến lên, như cậu bé đứng dậy chặn cậu ấy lại, còn cậu nhóc lấy
kẹo que đang ngậm ở trong miệng ra, ngước nhìn Alexander cao to đứng ở
trước mặt mình, giọng lướt nhẹ nghe không ra tâm tình của cậu: “Gấu ở
nhà tôi là do ông thả phải không?” Nhà nó? Lúc này Alexander mới cẩn thận nhìn lại cậu bé, khuôn mặt này. . . . . .”Mày là con riêng của Đông Bác Hải?” Ha ha ha, đây
coi là chưa tính định mang giày sắt đi săn bắn lại bắt được chẳng tốn
chút công phu, nó vậy mà lại chủ động đưa tới cửa. Hai chữ ‘ Con riêng ’, làm ánh mắt của Q Tử tối lại,
cố đè ép cơn tức giận, cậu vẫn dùng giọng bình tĩnh nói: “Không phủ
nhận, nói như vậy là tôi đã tìm đúng người.” Alexander âm trầm cười lạnh, “Thằng nhóc chết toi, đây chính là tự mày đưa tới cửa, ra . . . . . . Rầm rầm rầm.” Chữ ( tay ) còn chưa hạ xuống, thì thuộc hạ phía sau hắn đã liên tục ngã xuống, trong ba giây tập thể tử vong. Đối mặt với một trận tiếng súng mãnh liệt, chân mày
cậu bé cũng không run, hai mắt nhìn chằm chằm vào Alexander, cậu đang
nhìn xem trái tim của hắn có mạnh mẽ như cậu để chịu đựng hay không,
càng mạnh chơi càng đã. Alexander xoay người, thấy toàn bộ thuộc hạ đều chết
sạch, thì sợ tới mức mặt lập tực tái nhợt, lúc quay đầu lại thì bị người ta dùng bao bố bao lại. “Mang đi.” Cậu bé ra lệnh một tiếng, thì tên đó bị mấy thuộc hạ khiêng đi. Ở trước Video, trong tay cậu bé đang cầm trà sữa,
ngồi chờ ngay ngắn mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên trong. Sau khi Alexander bị người ta cởi ra, rồi ném vào
trong một gian phòng tường đồng vách sắt, hắn ta dùng sức gõ lên cửa vài cái, nhưng vô dụng. Hắn luôn luôn cảnh giác, cảm giác phía sau có đồ vật
gì đó đang động đậy, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba con chó dữ
đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt kia dường như đang coi hắn là con
mồi, lại giống như coi hắn là. . . . . . “Mẹ kiếp .” Hắn cắn răng nắm chặt quả đấm, thật là hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh [1], ba con chó này cũng muốn ức hiếp
hắn, hừ, Alexander hắn cũng không phải là ăn chay mà lớn lên.
[1] Điều này có nghĩa là những con hổ còn lại những ngọn núi, rơi
xuống mặt đất, mắc kẹt, chó có thể bắt nạt con hổ. Tương tự được sức
mạnh tiềm tàng bị mất quyền lực hay lợi thế của mình. “Bạch Dạ, cậu đánh cuộc ai sẽ thắng?” Cậu bé liếc mắt nhìn Bạch Dạ, chỉ thấy cậu ấy cười thần bí; “Tôi cá là chó.” “Vậy tôi đánh cuộc là con lừa ngốc, ai thua thì người đó mời khách ăn bữa tiệc lớn.” “Được.” Trao đổi đạt thành. Lúc này, một con chó dữ đánh tới phía Alexander, cánh tay sắt của hắn vung lên, bụng con chó bị một đòn nghiêm trọng, vừa ngã xuống, thì ngay sau đó lại có một con chó nhào tới, lần này hắn dùng
chân đá bay nó, đến con chó thứ ba, hình như đã có kinh nghiệm, nên nó
không tăng tốc nhào lên, mà dùng sức cắn quần của Alexander, lại dùng
sức xé rách, quần ngoài, quần lót của hắn tất cả đều bị xé nát. “Phốc ——” cậu bé phun, đây là trạng huống gì vậy, cậu cũng không có để cho hắn lỏa lồ mà đấu nha. Bạch Dạ im lặng cười, thay cậu bé lau video sạch sẽ. “A!” Alexander hét lên một tiếng, sợ hãi tới mức lui về phía sau, cái trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. “Cút ngay.” Hắn kêu gào với chó dữ, có ích sao? Nó
lại nghe không hiểu tiếng Anh, Trung Quốc, con chó nhà thuần chủng thỉnh thoảng đều như vậy. Lúc này, con chó bị một quyền của hắn đánh ngã ở trên đất, đã đánh lén hắn từ phía sau, nhảy lên cắn cái mông của hắn, hắn
đau đến mức tê tâm liệt phế mà hét thê thảm, dậm chân, uốn éo quay người bắt lấy đầu con chó, đẩy cái miệng của nó ra, sau đó ném nó đụng vào
tường, con chó không tiếp tục nữa vì đã thở thoi thóp rồi. Vứt được con chó thở thoi thóp, cả cái lưng của hắn
cũng dính vào sắt ở trên tường, hai chân run rẩy, ở trên mông máu tươi
chảy ròng. “Bạch Dạ, cậu nhất định sẽ thua.” Con lừa ngốc này thật sự mạnh. Bạch Dạ nhún nhún vai, xem thường. Hai cái chó ừng ực nhìn hắn, hơi thở nặng nề, rồi từ
từ tiến lại gần, Alexander cũng đang từ từ di chuyển, nhưng mà ở trong
phòng tứ phía đều là sắt, căn bản không che giấu được người, hắn chỉ có
thể toàn lực ứng phó và liều mạng với bọn nó. Mục đích cậu bé làm như vậy, cũng chỉ là muốn gậy ông đập lưng ông, cũng không nghĩ tới, chó có thể chơi tốt hơn gấu thật
kích thích. “Ngao.” Lần này là hai con chó cùng bổ nhào tới hắn,
hắn không có chỗ tránh, chỉ có thể đương đầu, một con công kích lên trên mặt và cánh tay sắt của hắn, còn một con thì công kích phía dưới của
hắn, hắn ném được con chó ở phía trên, nhưng lại bị con chó phía dưới
cắn tiểu đệ đệ. “A ——” Loại đau đớn này, tôi đã không thể dùng tê tâm liệt
phế để hình dung, mà phải là sống không bằng chết thì thích hợp hơn. “Phốc ——” ai nha nha, xem màn hình lớn quả nhiên
không thích hợp uống nước, cậu bé lại phun hơn nữa là còn bị sặc ở khí
quản, sặc đến đỏ mặt, rồi ho sặc sụa một trận, sau đó cậu bé hỏi Bạch
Dạ, “Bạch Dạ, có phải tôi rất xấu không?” “Chủ tử, mềm lòng rồi?” “Sao có thể chứ, tôi chỉ là chưa từng nghĩ đến mình
lại có thể hư hỏng như vậy, ha ha ha.” Quả thật là có cảm giác thành
tựu. Bạch Dạ xấu hổ, ác ma! “A a a!” Alexander đau đến mức nước mắt như bão tố, con chó kia cắn Tiểu Bảo Bối của hắn rồi sau đó nó ăn. “Thả tôi ra ngoài, van cầu các người thả tôi ra ngoài đi.” Hắn cũng không nhịn nổi nữa rồi, trong dạ dày đã dời sông lấp biển một trận, ** đau đớn cũng làm cho hắn sắp ngất xỉu, hắn không muốn
thành thức ăn cho đám chó dữ, không muốn, thật sự không muốn. Ăn bảo bối của hắn rồi, nhưng con chó dữ vẫn còn ừng
ực nhìn hắn, ánh mắt phức tạp như vậy, Alexander vô cùng sợ hãi, hắn run lẩy bẩy rồi nửa người đứng dậy, di chuyển dán chặt vào tường, mồ hôi
lạnh ướt cả mặt, mồ hôi lớn cỡ hạt đậu không ngừng nhỏ xuống dưới, “Đừng tới đây, đừng tới đây.” Hắn không muốn nó đến gần, nhưng mà con chó vẫn nhào
tới phía hắn, “A. . . . . .” hắn quát to một tiếng, bộ dạng có vẻ muốn
bỏ chạy, con chó vồ hụt, lại xoay người từ phía sau đụng hắn ngã, đầu
của Alexander đụng lên sắt ở trên tường, nên mắt nổ đom đóm, ở trong
trạng thái nửa ngất nửa tỉnh, không bò dậy nổi. “Bạch Dạ, không được để cho hắn chết.” Cậu bé chỉ
muốn thử năng lực của hắn một chút, mặc dù kết quả rất thất vọng, nhưng
cậu còn chơi hắn chưa đủ. “Chủ tử, đừng nóng vội.” Bạch Dạ cười nhẹ, chỉ thấy
chó không có cắn xé hắn, mà là đang run rẩy chơi xấu ở trên người hắn. “Chuyện gì xảy ra?” Cậu bé bối rối, sao chó không cắn hắn. Bạch Dạ giải thích rất hàm súc, “Chủ tử, nghe nói thời
kỳ này chính là thời kỳ chó động dục . . . . . .” Bọn họ cũng chỉ dựa
vào điều kiện tự nhiên, lại chọn người làm thuộc hạ, không biết xuân
dược dùng trên người động vật có công hiệu hay không, a ~