Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 105: Chương 105: Hắn thật sự là sá thủ




"Lại đây Tiểu QQ, thầy ôm con xuống." Ông thầy bảnh bao giang hai cánh tay, chuẩn bị ôm cậu xuống, thì vẻ mặt Q Tử lại ghét bỏ mà nhếch khóe miệng, phất tay với anh, "Thầy, thầy rất thối, cách xa con một chút, xa một chút, xa một chút. . . . . ."

"Thầy rất thối sao?" Ông thầy bảnh bao hít hà ở trên người mình, không có cảm thấy quá thối nha."Vậy con chờ thầy một chút, thầy đi rửa cái tay, thay quần áo sạch sẽ rồi trở lại ôm con." Anh xoay người đi vào phòng.

"Ai." Cậu bé gọi chậm, nên ông thầy bảnh bao đã đi rồi, cậu nắm cái võng rồi tự mình bò xuống, chạy thình thình thình đến phòng khách nằm trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, đột nhiên có tiếng động ở cửa, cậu đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa không có ai, nhưng ở cửa lại có một chậu Tulip màu trắng, cậu bé ôm vào rồi hô lên: "Thầy ơi, có người đưa loại sản phẩm mới tới cho thầy."

"Cái gì?" Ông thầy bảnh bao nghe không hiểu.

"Có người đưa tới cho thầy một chậu Tulip màu trắng."

Động tác đang rửa mặt của ông thầy bảnh bao cứng đờ, vội vã lau khô nước đọng ở trên mặt, rồi sau đó đi nhận lấy chậu hoa từ trong tay cậu bé, xoay người thả vào căn phòng.

"A ~ thầy vẫn còn chưa nói cám ơn với con đấy." Một chút cũng không lễ phép.

"Cám ơn." Anh nói cho có lệ.

Cậu bé cau mày, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Bạch Dạ, ám hiệu? Cái này là ám hiệu sao?

Mang theo nghi vấn, cậu đuổi theo tới phòng ngủ, rồi hỏi: "Thầy, ai tặng cho thầy?"

"Không nói cho con biết."

"Thầy à, không phải thầy nói cả nhà thầy đều đã chết sạch sao, sao còn có người tặng hoa cho thầy?"

"Người ái mộ không được sao?"

"Được ~" cậu bé nằm lên giường, dùng tư thế Quý Phi say rượu hắc hắc cười mờ ám, "Vậy con càng muốn biết là ai mà không có mắt như vậy."

Ông thầy bảnh bao liếc cậu, mặt đen thui ngổn ngang trong gió ——

"Tiểu QQ, rốt cuộc là thầy mượn con bao nhiêu tiền không trả ~ a ~ ở trước mặt thầy mà con cứ thế đả kích hoàn toàn tôn nghiêm của thầy, coi như con không xem thầy là đàn ông đi, nhưng con cũng không thể không xem thầy như người chứ."

"Ách ~ Thầy, lúc nào thì con nói thầy không phải là đàn ông?" Cậu bé xem thường rồi suy nghĩ một chút, cậu chưa từng nói lời như vậy mà.

"Thầy chỉ làm cái ví dụ."

"Ai nha nha, thầy à, con càng ngày càng bội phục thầy tự biết rõ mình rồi." Vẻ mặt của Q Tử sùng bái và chớp mắt to.

Ông thầy bảnh bao ngổn ngang trong gió lần nữa ~~~~

Hôm nay là Chủ nhật, ăn cơm tối xong thì hai người vùi ở trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, ông thầy bảnh bao hỏi, "Tiểu QQ, đã rất trễ rồi, thầy đưa con về nhà nhé."

"Thầy đuổi con đi?" Bộ dạng cậu nhóc giả vờ nước mắt lăn tăn nhìn anh, tư thế ra vẻ thầy đuổi con, con sẽ khóc cho thầy xem.

"Thầy là người hiếu khách thế này, sao lại đuổi con đi chứ?" Thầy giáo cười híp mắt nói: "Thầy sợ mẹ con sẽ lo lắng cho con."

"A ~ Thầy có thể yên tâm, lúc con đi ra cửa thì cũng đã nói với mẹ rồi, tối nay con ở nhà thầy, mẹ bảo con ngoan một chút ~ hì hì." Cậu bé cười hồn nhiên.

Ông thầy bảnh bao mơ hồ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì ~ hai người tiếp tục xem phim hoạt hình.

Thời gian trôi qua tí tách ~ tí tách ~ tí tách .

"A ~" cậu bé ngáp một cái, ông thầy bảnh bao hỏi, "Mệt thì thầy ôm con đi ngủ."

"Dạ." Mí mắt cậu bé đánh nhau, trong mơ mơ màng màng cậu nhắm hai mắt lại, ông thầy bảnh bao ôm cậu trở về phòng, đắp kín mền cho cậu, sau khi xác định cậu đã ngủ say đi, mới lặng lẽ từ trong hốc tối của tủ quần áo mini lấy ra một cái valy đen.

Anh xách cái valy đi tới phòng khách, mở cái valy đen ra, bên trong có một bộ y phục dạ hành (quần áo ban đêm), tơ nhện cùng với vài cây súng lục đặc chế, anh lấy ra một cây súng lục hiệu ‘Mark—XIX’, trên súng này có đặt một ống hãm thanh, nên sẽ không phát ra tiếng vang, lấy y phục dạ hành ra rồi thay, buộc lại tơ nhện, đeo khẩu súng xong, rồi anh đem cái valy giấu kỹ, sau đó vội vội vàng vàng rời đi ——

Anh không biết, trong khe cửa rộng mở có một đôi to sáng ngời đang yên lặng nhìn nhất cử nhất động của anh, đúng vậy, cậu bé cũng không phải là quá mệt mỏi, cậu giả bộ ngủ , cậu thấy thầy không yên lòng cứ nhìn đồng hồ treo tường, nên cảnh giác.

"Bạch Dạ, dán mắt thật chặt vào ông ấy ——"

Hướng về phía điện thoại nói mấy chữ ngắn gọn, gần như cậu đã dùng hết tất cả hơi sức, sự thật trước mặt khiến cậu thật sự đau lòng.

Câu lạc bộ giải trí Đại Thế Giới.

"Ơ, cục trưởng Lưu, ngày hôm nay ngài tới không phải lại tra án chứ." Mẹ tang lẳng lơ quơ múa khăn tay, cười duyên nửa trào nửa phúng nói.

"Chị Lệ, ngày đó tôi cũng phải đi ngang qua sân khấu một chút chứ, để ứng phó với thượng cấp, ký giả, quần chúng chứ sao." Cục trưởng Lưu dáng người cường tráng giải thích.

"Hừ!" Mẹ tang được gọi là chị Lệ có ngón tay thon dài, chấm một cái vào ngực của ông ta, gắt giọng: "Ngài là ứng phó bọn họ, mà chỗ buôn bán này của tôi đã có thể rớt xuống dốc rồi đó, mặc kệ, hôm nay anh làm thế nào cũng phải đền tổn thất cho tôi đó."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Lão Sắc Lang họ Lưu sờ sờ tay của bà ta, cười đến dâm dục rồi.

"Vậy cũng còn được." Mẹ tang xoay người kêu cô gái, "Nhân Nhân, mang cục trưởng Lưu đến phòng VIP."

"Cục trưởng Lưu, bên này mời." Cô gái gọi là Nhân Nhân đi tới, dẫn ông ta đi đến phòng VIP.

Bạch Dạ lái xe theo dõi ông thầy bảnh bao đi tới ngoài cửa Đại Thế Giới, ở trong xe ông thầy bảnh bao đổi quần áo mặc một bộ sườn xám, rồi trang điểm như phụ nữ, sau đó mang tất chân màu đen khêu gợi vào, đội lên một mái tóc màu đen thẳng, trong nội y đút vào hai cái bánh bao, cuối cùng là một đôi giầy thêu ( về phần tại sao không mang giày cao gót, khụ khụ. Vóc dáng anh đã cao 1m8 mấy rồi, nếu mang một đôi giày cao gót, vậy thì chắc 1m9 mấy, rất Lôi Nhân a ), trang bị xong, anh bước đôi chân thon dài xuống ~

"Phốc ——"

Bạch Dạ đang uống nước nên phun ra, nếu không phải là do chiều cao thân thể của anh ta không thay đổi, thì Bạch Dạ thật sự hoài nghi mình nhìn lầm người, nếu chủ tử thấy thầy giáo của cậu ấy như vậy, đoán chừng phải cười co rút ~~

Cậu cũng đẩy cửa xe ra đi theo, không thể không nói ông thầy bảnh bao này thật sự là có chút tài năng, cái mông uốn éo còn mượt mà hơn con gái, theo dõi anh ta một lúc, Bạch Dạ nổi da gà lên, quá thấm người ~

"Ai yêu, Đại tiểu thư của tôi, rốt cuộc cô cũng đã tới rồi, khách cũng đã đến rồi, mau đi vào với tôi đi." Mẹ tang gọi là chị Lệ vừa thấy ông thầy bảnh bao liền lảm nhảm oán giận .

Nơi này là câu lạc bộ của đàn ông, chỉ có con gái tới làm việc hoặc là ứng viên, nên chắc chắn sẽ không có con gái tiến vào, vì thế mẹ tang rất tự nhiên xem anh là người mới tới.

Ông thầy bảnh bao cũng không nói gì, mà đi vào theo mẹ tang ~~

Bạch Dạ cũng chuẩn bị đi vào, nhưng đã bị bảo vệ ngăn lại, "Tiên sinh, xin hỏi anh có thẻ hội viên không?"

Thẻ hội viên? "Không có." Bạch Dạ nói thẳng.

"Vậy rất xin lỗi, anh không thể đi vào." Thái độ bảo vệ thay đổi 180°, giọng điệu lạnh như băng hiển nhiên là mắt chó nhìn người thấp.

"Tôi đi vào tìm người, sẽ ra ngay lập tức." Bạch Dạ nói.

"Không được, nhất định phải có thẻ hội viên mới có thể đi vào."

Bạch Dạ cười tà mị, từ trong ví tiền móc ra mấy ngàn đồng, quơ quơ trước mắt hai bảo vệ, "Tôi sẽ ra ngoài liền, tuyệt đối sẽ không ở quá lâu."

"Được, mời ngài ~ mời ngài." Sắc mặt của hai bảo vệ lập tức ra vẻ lấy lòng, Bạch Dạ cũng không có thời gian mà trêu chọc hai người bọn họ, đưa tiền cho bọn họ xong rồi cậu cũng nhanh chóng đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.