“Chỉ vì em, đáp án này hài lòng không?” Sợ cô không nghe rõ, anh lặp lại một lần nữa, nụ cười tà mị có tăng không giảm, thân hình cao lớn từ từ nghiêng xuống. Vô Song mở một đôi mắt to trong suốt sáng ngời nhìn
anh, lòng khẽ rung động! Dựa vào cái gì chứ! Sao cô lại có phản ứng hóa học với tên cầm thú này! Tỉnh táo, tỉnh táo, không được rối loạn tâm thần, Vô
Song đang điều chỉnh mình, thì đồng thời, mặt của người kia đang cách cô càng lúc càng gần, theo bản năng cô lùi nghiêng người về phía sau, từng bước một . . . . . “A ——” Vô Song đã lùi ngừơi cô về phía sau đến mức cong
nhất, thì trọng tâm của cô không vững, một chân đã nâng lên, cả người
ngã về phía sau, Đông Bác Hải theo bản năng mà đưa tay ra ôm eo của cô. Cái này hẳn là một bức tranh anh hùng cứu mỹ nhân rất xinh đẹp. Nhưng ai ngờ, cô nâng cái kia chân lên, không sợ chết mà đá vào vết thương của Đông Bác Hải, anh kêu thảm một tiếng, rồi
trọng tâm của hai người đều ngã xuống. May mà, thân thủ của Đông Bác Hải cũng nhanh nhẹn,
nên một chân khác của anh dời đi hứơng khác, hai người mới không có chật vật ngã xuống đất, mà là đảo về phía ghế sa lon mềm mại, Vô Song bị đặt ở phía dưới, cái trán của hai người đụng một cái, cô đau đến mức nhắm
mắt lại. Hơi ngẩng đầu, Đông Bác Hải liếc mắt nhìn cô bé ở
phía dưới, chỉ thấy khuôn mặt của cô đỏ ửng, như đào mật trong sương
mai, sắc đẹp có thể ăn đựơc, cái miệng nhỏ nhắn phả ra hơi nóng, phun
lên trên mặt của anh, thức tỉnh dục vọng phái nam của anh. Sắc đẹp ở trước mặt, mà cơ hội lại tốt như vậy, anh
không lý do nào bỏ qua, anh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại đang thở dốc của cô. Cảm giác trên môi giống như là có gì đó che lại, Vô
Song chợt hoảng sợ mà trợn to hai mắt, cô cũng không nhắm mắt lại mà
nhìn thẳng vào mắt anh, có lẽ là ảo giác, cô thấy tia dịu dàng chưa từng có ở trong mắt anh. Cô bỗng nhúc nhích, lại bị anh giam cầm càng chặt
hơn, nhắm mắt lại, anh từ từ bắt đầu làm cho nụ hôn này sâu hơn. Đối với Đông Bác Hải mà nói hôn là rất thoải mái bình thường, phụ nữ mà anh hôn qua đếm không hết, thế nhưng có mấy ngừơi phụ nữ rất vui vẻ mà bôi chút son môi hóa học lên trên môi, mùi hương chán
ngét làm cho người khác muốn nôn mửa. Anh thích cô gái này hương vị sạch sẽ, mang theo
hương vị ngọt ngào mát mẻ tự nhiên, nụ hôn làm anh mất khống chế, bộ vị
khác của thân thể, đã muốn dào dạt sức sống. “Ưm ~” Vô Song buồn bực mà thì thầm một tiếng, muốn
dùng tay đẩy vật thể đang chống ở trên bụng mình, nhưng đã bị anh nắm
tay lại, kỹ thuật hôn cao siêu của anh làm cô bị lạc thần trí rồi. Vô Song vẫn cho rằng, người này thuộc về loại động
vật rắn, toàn thân đều lạnh như băng, nhưng lần đầu tiên khi anh hôn cô, thì cô phát hiện kết luận của mình đã sai, môi của anh còn ấm áp hơn
cô. Anh nhẹ nhàng dùng lưỡi mở môi của cô ra, khiến cho anh càng không
chút kiêng kỵ mà hút lấy chất mật trong miệng cô. Vô Song không ngừng ngọ nguậy, hình như đang ở trong
giấc mộng, cô đang đấu tranh với giấc mộng này, nên tiếp tục, hay là nên tỉnh táo! Cô vô ý thức ngọ nguậy, ma sát phân thân nóng bỏng
của anh, gần như làm anh mất khống chế muốn nổi điên, chỉ nghe tiếng vải vóc “rẹt”, trong nháy mắt ở trước ngực Vô Song có một cơn lạnh đánh úp
vào da thịt. Cô bỗng giật mình mà mở mắt —— Ngay sau đó lại vang lên một tiếng “loảng xoảng”,
tiếng vỡ của cái gì vậy, hai người cùng nhìn sang, chỉ thấy trong miệng
con trai đang ngậm một cây rau cải, trên mặt còn dính hạt gạo, rất vô
tội mà nhìn bọn họ, tay dừng lại trên không trung, còn phía dưới chân là chén vỡ vụn. “Thật. . . . . . Thật xin lỗi!” Cậu bé rất xin lỗi,
cậu không phải cố ý, vốn là cậu muốn bưng chén trở về phòng ăn, nhưng
nghe tiếng xé rách của vải vóc, nghĩ đến chắc là hình ảnh không thích
hợp với trẻ con, thế là cậu khẩn trương đến mức tay run lên rồi chén vỡ. 囧囧囧囧 (luýnh quýnh) Hai người lớn hận không thể đào cái hang mà chui vào, sao có thể quên con trai như vậy chứ, thật xấu hổ ! Vô Song lập tức đẩy người ở trên người mình ra, nhanh chóng chạy về phòng của mình, nặng nề khép cửa lại.