“Cô em, tôi ghét làm bộ giả mù sa mưa, lấy lòng tôi!” “O o ~~” Vô Song vẫn còn đang hơi tàn, với lời nói của anh, ngoảnh mặt làm ngơ. “Shit!” Khẽ rủa một tiếng, người con trai thô lỗ xé rách quần áo của cô, chưa từng có một cô gái nào dám coi thường mệnh lệnh
của anh, cô gái này lại dám không nghe theo, anh không thể không khiến
cho cô ta ngoan ngoãn nghe lời! “. . . . . . Đừng, Lệ Vũ đừng xé, quần áo này là của Thư Yên đấy!” Wow, xé rách cô sẽ không thường nổi đâu. Lệ Vũ? Động tác người con trai hơi chậm lại, lần nữa chống đỡ
cô ở trên tường, một tay chống tường, một tay nâng cằm của cô lên, giọng cười lại như hàn băng nổi “Cô gọi tôi là gì?” “Lệ Vũ a!” Vô Song còn chưa kịp phản ứng người đàn ông này vốn không phải Kiều Lệ Vũ. Lệ Vũ? ! Khuôn mặt tuấn tú chôn trong bóng đêm của người con trai đột ngột nổi gân xanh, lực nắm cằm Vô Song có phần gia tăng,
cô ta lại đang ở trước mặt kim chủ không chút nào cố kỵ mà gọi tên một
người đàn ông khác, cô ta có biết đây là cấm kỵ lớn nhất của người đàn
ông không! Cô ta, chết chắc rồi! “Lệ Vũ. . . . . . Đau !” Vô Song nhíu mày, hôm nay Lệ Vũ thật sự rất khác thường nha, cô hơi sợ. Trong bóng tối, người đàn ông tà ác cười nói “Cô em, nhớ tên của tôi —— Đông Bác Hải!” Không phải là Kiều Lệ Vũ! Vô Song giật mình. . . . . . Lúc này mới phản ứng, anh ta không phải là Lệ Vũ! “Ưm ưm. . . . . .” Đôi môi, lần nữa bị người con trai
ngăn chặn, lần này so với lần trước còn bá đạo dã man hơn, răng môi bị
anh ta dây dưa thực chặt chẽ, Vô Song muốn đẩy anh ra, thế nhưng người
con trai này đè ép cô quá chặt, hai tay bị bó buộc vào trong ngực, có
thể nói là nhúc nhích khó khăn. Cô muốn cắn nát môi của anh ta, nhưng cuối cùng cũng
thất bại, bởi vì người đàn ông đã mở rộng môi của cô ra rồi, bàn tay to
một tiếng “Tê lạp”, kéo khóa kéo cái váy của cô ra, không còn nghi ngờ
gì nữa, váy tơ lụa cùng lót ngực bị tuột xuống, một cơn lạnh lẽo từ
trong tới ngoài lan tới toàn thân Vô Song, da thịt trắng noãn nổi da gà
lên. “Buông tôi ra, cứu mạng, vô lễ!” Vô Song gào thét điên cuồng, sợ tới mức ba hồn không về bảy phách. Người con trai cười lạnh “Ra ngoài bán, sẽ phải có khả năng!” Hiện tại hối hận, đã muộn! “Hừ hừ ông nội anh mới phải ra ngoài bán!” Cái tên đàn
ông xấu này lại xem cô như kỹ nữ. Vô Song nóng giận, liền không lựa lời
nói châm chọc trở lại. Lời này, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim đóng băng của Đông Bác Hải, cả người anh đều run rẩy, vẻ mặt
thực sự rất khó coi, kinh khủng giống như Tu La địa ngục. “Con đĩ, mày muốn chết!” Bàn tay, xé rách quần lót nhỏ Spongebob Squarepant của
cô, Đông Bác Hải lại gạt khăn tắm che ở phía dưới, ôm cao mông của cô,
mạnh mẽ tách hai đùi cô ra, động thân liền đâm, nhất cú đâm xuyên qua
màng thật mỏng kia. “A ——” bất thình lình bị xuyên qua, thiếu chút nữa khiến Vô Song hôn mê, kèm theo thét chói tai rơi xuống chính là nước mắt đau
đớn của cô, cùng với cầu cứu “Cứu. . . . . .mạng, cứu mạng. . . . . .” Thân thể kia khít khao, khiến anh có nửa phần dừng lại, cô ta lại còn là một trinh nữ chưa biết mùi đời! “Lần đầu tiên?” Ngừng lửa giận, anh hỏi. “Khốn kiếp, tôi muốn kiện anh cường bạo!” Vô Song dùng
sức cắn bờ vai của anh, rất nhanh một mùi máu tươi liền nhảy vào trong
miệng của cô. “Shit!” Đông Bác Hải bị chọc giận lần nữa, dùng sức đẩy
một cái, Vô Song đau đến nghẹn ngào, nhưng anh lại không có nửa phần
đồng tình, giống như là một con ngựa tháo cương, ở trong cơ thể cô tàn
sát bừa bãi!