Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 220: Chương 220: Phiên ngoại 16




Mặc Noãn thuê xe một mình đi tới buổi đấu giá, nhướng cổ nhìn vào bên trong, tay nắm chặt túi xách, thấy xấu hổ, chậm chạp không muốn đi vào.

Cắn cắn đôi môi, cô ảo não, Mặc Phi Tước đã quên đưa tiền cho cô! “Mặc tiểu thư, ngài tới rồi!” Đang lúc cô chần chừ có nên đi vào hay không, một nam nhân viên từng gọi điện thoại cho cô đi ra, anh ta nhiệt tình, cung kính mà cười nói.

Mặc Noãn cũng ngượng ngùng cười với anh, càng lúng túng nắm chặt túi đeo hơn.

“Cái đó.

.

.

.

.

.” “Mặc tiểu thư có gì thì chúng ta vào trong rồi nói, bên ngoài hơi lạnh!” Không biết là do cố ý hay chỉ là thói quen, anh chàng đưa tay kéo nhẹ cánh tay cô, cười híp mắt nhìn cô và nói.

“Ah, không cần đâu!” Ánh mắt cô né tránh, không dám nhìn vào mắt anh ta, cúi đầu, và thẹn thùng xin lỗi.

Anh ta không có hiểu ý của cô, sững sờ nhìn cô! “Mặc tiểu thư.” Thấy cô cúi đầu không nói, anh ta cúi đầu xuống khẽ kêu cô một tiếng.

Ngay lúc cô chuẩn bị ngẩng đầu lên, thì có người đi tới đẩy anh ta ra, còn dùng giọng nói lạnh như băng khinh bỉ nói: “Anh là cái thá gì chứ? Dám táy máy tay chân với tiểu thư nhà chúng ta!” Muốn giở trò gì đây! “Các anh là ai?” Mặc Noãn hoang mang nhìn mấy gã đàn ông kia, cái gì mà tiểu thư nhà bọn họ, cô căn bản là không biết họ nha! “Tiểu thư, chúng tôi phụng mệnh tổng tài tới đưa tiền cho cô!” Anh ta đem chi phiếu một tỷ đưa cho cô.

Mặc Noãn thấy hơi nghi ngờ, nhận lấy chi phiếu, kiểm tra chữ ký, đúng là của Mặc Phi Tước, không sai! “Thật sự là anh ấy cố ý kêu các anh đưa tới cho tôi hay sao?” Quá mức ngoài ý muốn, cô vẫn còn có chút khó tin.

“Đúng vậy!” Anh ta gật đầu rất khẳng định.

“Anh ấy đâu?” Tại sao không tự đưa tới, nói không chừng cô sẽ bởi vì cảm kích, mà tươi cười với anh! “Hả.

.

.

.

.

.” Anh ta không trả lời được, nói quanh co.

“Hôm nay là ngày mấy tháng 9?” Cô đột nhiên điên cuồng hỏi một câu, hơn nữa sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt.

(convert là Cửu Hào, mình đoán là hỏi ngày tháng chứ chịu thua, ko biết tác giả nói gì)“Năm.

.

.

.

.

.

Năm chăng!” Cô không giải thích được mà nghệt mặt, câu khẳng định của anh ta cũng bởi vì kinh ngạc mà chuyển thành câu nghi vấn.

Ngày năm! Như nghĩ đến điều gì, Mặc Noãn đem chi phiếu cầm trong tay trả lại cho anh ta, còn dặn lại một câu, “Thay tôi cầm tiền vào”, sau đó xoay người, vội vội vàng vàng thuê xe rời đi! ******* Cách ngoại ô thành phố SHI 100 km là khu nghĩa trang! (mình nghi SHI là tên viết tắt tiếng Anh của Thượng Hải)Một ngôi mộ phần xây bằng xi măng bị tuyết trắng bao trùm, chỉ có bia mộ dựng đứng là không dính quá nhiều tuyết! Sống lưng Mặc Phi Tước cứng ngắc đứng ở trước bia mộ, trong tay cầm một bó hoa hồng, yên lặng nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trên bia mộ có cái tên: Lâm Uyển Nhu! Cô gái này anh từng thề, không phải là cô ấy thì anh không cưới, lại chết bởi một tai nạn xe cộ! Anh vĩnh viễn không quên đêm đó, Mặc Noãn giận dỗi rời nhà trốn đi.

Vì tìm cô, Mặc gia đã huy động tất cả nhân viên.

Sau đó, anh và Lâm Uyển Nhu tìm được cô.

Cô đứng ở bên lề đường khóc, không cho phép Mặc Phi Tước đến gần.

Lâm Uyển Nhu đến gần cô, lại không ngờ tới cô đột nhiên muốn tự tử, thấy có xe xông lại, theo bản năng cô ấy đẩy Mặc Noãn ra, còn mình gánh chịu bất hạnh! Lúc đó, lần đầu tiên Mặc lão tức giận đánh cô, còn cùng cô đoạn tuyệt quan hệ cha con, cũng từ ngày đó, Mặc Noãn rời đi, vừa rời đi là đi hết tám năm! Hai, ba năm trước, Mặc Phi Tước đúng là đối với Mặc Noãn hận thấu xương, nhưng theo thời gian dần lắng đọng, tức giận dần biến mất, khi tỉnh táo lại, anh bắt đầu nghĩ, nếu như lúc ấy người chết là Noãn? Kết quả sẽ như thế nào.

.

.

.

.

.

Kết quả chính là chỉ còn một mình anh cũng sẽ không thể sống nổi! Dần dần anh mơ hồ nhận thấy tình cảm của mình đối với Mặc Noãn, có lẽ đúng là người trong cuộc mơ hồ, sống gần nhau làm anh vẫn lầm tưởng anh đối với Noãn chỉ có tình anh em, chỉ khi chia cách tám năm, gặp nhau lần nữa anh mới dám đối diện lòng mình, anh biết anh từng yêu Lâm Uyển Nhu thế nào thì cũng yêu Noãn như vậy! Đứng thật lâu, thật lâu, anh mới từ từ thở ra một ngụm khói trắng lạnh lẽo, ngồi xổm người xuống đem hoa hồng đặt ở trước bia mộ, bàn tay lau lau tuyết trên tấm bia, “Uyển Nhu, anh nghe lời em, tha thứ cho Noãn!” Đúng vậy, đây là trước khi chết Lâm Uyển Nhu dặn dò anh, anh không nên trách Noãn, còn nói một câu rất khó hiểu “thật xin lỗi”.

.

.

.

.

.

“Cám ơn em!” Cám ơn cô không trách Noãn, cũng cám ơn cô cứu Noãn, nợ anh thiếu cô chỉ chờ kiếp sau trả lại cho cô! “Mặc Phi Tước, cám ơn anh!” Anh chợt ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh như băng giận dữ nhìn cô, “Em tới lúc nào!” “Vừa tới!” Mặc Noãn mặc một bộ đồ rộng thùng thình, áo lạnh khoác ngoài, trên cổ quấn một khăn quàng cổ đầy hình dâu tây, trên tay mang một đôi bao tay len có thêu hình anh đào đáng yêu, khẽ chu môi đỏ mọng, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, dáng điệu có chút thơ ngây động lòng người, tạo hình của cô rất được ưa chuộng, thật đáng yêu, giống như một con chim cánh cụt! Anh bị bộ dáng đáng yêu của cô hấp dẫn, Mặc Phi Tước thu lại gương mặt tức giận, khó nén được nên hơi phì cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng như cũ, “Em tới đây làm gì?” “Hôm nay là sinh nhật chị Uyển Nhu, tôi đến gặp chị ấy một chút, không được sao!” Cô hất cằm khiêu khích anh.

“Thật có lòng!” Mặc Phi Tước lạnh lùng nghiêm nghị trừng cô một cái, là cô không sợ chết, hay là muốn tìm cái chết, lại dám đùa giỡn trước họng súng, không sợ anh mất khống chế, bóp chết cô sao.

Ai nói cô không sợ? Cô đã lấy hết can đảm rồi đấy chứ, đây còn không phải bởi vì sợ anh sẽ làm ra việc gì ngốc nghếch sao, cứ nghĩ lại dáng vẻ giận dữ ngút trời của anh lúc ra cửa hồi sáng nay, cô lại thấy sợ! “Thật xin lỗi!” Cô tiến đến một bước, đối mặt với Mặc Phi Tước, cũng đối mặt với tấm bia đá.

Mặc Phi Tước xoay đầu liếc cô, có chút buồn cười hỏi: “Em như vậy là đang nói với ai?” “Đương nhiên là chị Uyển Nhu, chẳng lẽ anh còn mong chờ tôi nói lời xin lỗi với tên cầm thú nhà anh sao, thật nực cười!” Cô hướng anh nhăn nhăn mũi, Mặc Phi Tước chẳng những không cảm thấy giận, ngược lại còn có chút thích bị coi thường, cái bộ dáng này của cô, mới là Noãn anh quen! “Không phải em cũng nên xin lỗi tôi sao?” Anh nhíu nhíu mày, giả bộ tức giận làm cô hơi run.

“Vì sao tôi phải xin lỗi anh?” Nếu có nói cũng là anh nói với cô mới đúng! “Em hại tôi không có vợ, không nên xin lỗi sao!” Anh lý lẽ thẳng thắn, khí thế hùng dũng nói.

“Vậy còn anh hại tôi không có con thì sao!” Cô sắc bén mà quật lại anh.

Một lần nữa hai người cùng im lặng, đột nhiên Mặc Noãn rất muốn khóc, mang một đôi tròng mắt ngập nước nhìn Mặc Phi Tước, ánh mắt của anh cực kỳ sâu lắng, nơi đáy mắt như có một đầm nước sâu sắp sửa thành vũng nước không thoát được, một lát sau, anh trầm giọng nói: “Trở về thôi!” Muốn anh ở trước mặt Uyển Nhu hứa hẹn với cô, anh không nói được! Mặc Noãn hít mạnh một ngụm khí lạnh, mũi bị lạnh đến đỏ lên.

Cô đưa đôi bao tay lên che miệng thổi thổi hơi nóng, cúi đầu vụng trộm rơi hai giọt nước mắt, len lén lau sạch sẽ, rồi ngẩng đầu lên nhìn Mặc Phi Tước như không có chuyện gì xảy ra, gật đầu! Đứng lên, Mặc Phi Tước đi phía trước, Mặc Noãn không nhịn được mà quay đầu lại đưa mắt nhìn tấm hình trên bia mộ! Cô biết, ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn không thể vượt qua địa vị của cô ấy, cho nên cô rất thức thời, chưa từng nghĩ tới sẽ phá hỏng tình cảm giữa bọn họ! Cô muốn sinh đứa bé ra, chỉ là hy vọng có thể giữ lại một vật kỷ niệm thuộc về anh thôi!