Sáng sớm tinh mơ một tháng sau.
Mặc Phi Tước cùng Mặc Noãn đang sóng vai ngồi ăn bữa sáng,
lúc mới ăn được một nửa, bà giúp việc cầm điện thoại tới, nói: “Thiếu gia, điện
thoại của ngài”.
Anh thuận tay nhận lấy, giọng bình thản: “A lô?” “Mình đây,
thằng nhóc này cậu gần đây thế nào?” Là Đông Bác Hải.
“Ừ” “Cô ấy thế nào?” “Tốt” “Tôi ư? Ha ha, mau chúc mừng tôi
đi, tôi lại sắp làm cha rồi” “Ha ha, chúc mừng ” Mặc Phi Tước cũng cao hứng
thay anh.
“Đừng chỉ chúc mừng tôi, cậu cũng nắm chắc thời cơ đi, chúng
ta còn phải kết thông gia nữa” “Nhất định ” khóe môi anh nâng lên thành một nụ
cười đẹp.
“Cứ quyết định như vậy đi, được rồi, người anh em, tôi không
rảnh hàn huyên với cậu, tôi lập tức phải bồi chị dâu cậu đi kiểm tra thai sản”
“Ừ” Mặc Phi Tước đang muốn cúp điện thoại, Đông Bác Hải lại nói: “ Anh có chuyện
vui gì cũng đừng quên chia sẻ với tôi đấy” “Ừ” Ánh mắt không tự chủ liếc Mặc
Noãn bên cạnh, gần đây cuộc sống gia đình anh cũng tạm ổn, trôi qua thật không
tệ “Ừ, hẹn gặp lại” Để điện thoại xuống, Mặc Phi Tước đưa tay sờ sờ bụng Mặc
Noãn, Mặc Noãn kinh ngạc nhìn anh, “Anh làm gì đấy?” “Ăn no chưa? ” Mặc Phi Tước
mỉm cười, né tránh vấn đề cô muốn hỏi.
‘‘Còn chưa no” Cho là anh muốn “luyện công” buổi sáng, Mặc
Noãn khẩn trương đỏ mặt, cầm một miếng bánh bao nhét vào miệng.
Mặc Phi Tước chăm chú nhìn cô, ánh mắt từ từ lóe lên ánh
sáng mị hoặc, tản ra hơi thở nguy hiểm giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi,
nhìn đến nỗi toàn thân Mặc Noãn nổi da gà, trong dạ dày có cảm giác ghê tởm muốn
ói.
“Ọe.
.
.
.
.
.” Bỏ bánh bao xuống, cô đứng dậy, che miệng, vọt vào phòng
rửa tay.
“Noãn!” thấy thế, mặt Mặc Phi Tước chợt biến sắc, cũng đứng
dậy.
‘‘Thiếu gia, ngài đừng quá lo lắng, tôi thấy tiểu thư hình
như không phải là bị bệnh đâu” Bà Tần giúp việc đi tới nói.
“Vậy là cái gì?” Mặc Phi Tước nhíu chặt chân mày, nóng nảy mở
miệng.
“Rất giống như dấu hiệu mang thai, nếu không thiếu gia mang
tiểu thư đến khoa phụ sản kiểm tra đi” Tần tẩu đề nghị.
Mang thai Hai chữ này làm Phi Tước ngây người ứng phó không
kịp, hạnh phúc luôn là làm cho người ta trong nháy mắt không cách nào tiếp nhận,
chờ lúc anh phục hồi tinh thần, Mặc Noãn đã từ trong phòng rửa tay đi ra, đúng
lúc nghe anh bởi vì kích động mà thanh âm run rẩy: “ Dì Tần, bà nói Noãn.
.
.
.
.
.
Noãn, cô ấy mang thai sao” ”^!” “Noãn” anh ngẩng đầu thấy Mặc
Noãn sững sờ đứng ở cửa phòng rửa tay, sải bước hướng cô đi tới, không nói lời
nào ôm ngang lấy cô sải bước đi thẳng ra bên ngoài.
Mặc Noãn nằm gọn trong ngực của anh, không có chút phản
kháng, giãy giụa nào, y như tượng gỗ, mặc cho anh định đoạt, nội tâm cực kỳ rối
rắm.
“Đứa bé đã được một tháng” Bác sĩ cầm bản báo cáo xét nghiệm
giải thích một cách rập khuôn máy móc.
Phút chốc, trong đôi mắt Mặc Phi Tước lấp lánh, tràn đầy ánh
sáng vui mừng, hưng phấn quá mức, hình như cũng quên cả hô hấp, nắm thật chặt bả
vai Mặc Noãn, anh nói với cô: “Noãn, chúng ta có con rồi” Về đến nhà, đem cửa
phòng đóng lại, anh liền không kịp chờ đợi mà hôn cô nhưng phản ứng của cô cũng
rất lãnh đạm, biểu tình chết lặng, không hề có nửa điểm hưng phấn, ngược lại,
nhìn đến anh vì mình mang thai mà vui vẻ như vậy, cô cảm thấy tim như bị đao cắt,
yêu hận lẫn lộn.
“Em không cao hứng chút nào sao?” Mặc Phi Tước nâng mặt của
cô, gương mặt rạng rỡ, phút chốc trở nên cau có, mày nhăn lại.
Cô vừa khóc, vừa cười.
Cô mang thai? Trong lòng Mặc Noãn cũng ngổn ngang đủ loại cảm
xúc.
Không thể nói là cao hứng, cũng không hẳn là không cao hứng
“Em nói một chút đi, em làm sao vậy?” “Mặc Phi Tước, anh thích trẻ con sao?” Mặc
Noãn mũi có chút chua xót, ánh mắt rạng rỡ cũng có chút mong chờ, lưu luyến
nhìn anh.
“Thích, dĩ nhiên thích” anh vô cùng kiên định cười.
“Cũng bởi vì đứa bé này là của anh cho nên anh mới thích nó
như vậy sao?” Anh không nói lời nào, cắn chặt khớp răng, vẻ mặt càng thâm trầm
kinh khủng… “Đứa bé này là máu thịt của tôi, đứa bé đó cũng là máu thịt của tôi
vậy, cũng bởi vì nó không phải của anh, anh liền sát hại nó một cách tàn nhẫn.
Mặc Phi Tước, anh không cảm thấy mình rất ích kỷ, rất tàn nhẫn
sao?” “Thật xin lỗi” anh cúi đầu, chóp mũi đụng vào cô, ngón tay dài xoa xoa vuốt
ve mặt của cô.
Mặc Noãn nghẹn ngào, nói xin lỗi có tác dụng sao? Vô dụng,
cho nên cô sẽ không tiếp nhận.
Anh cứ nghĩ có cục cưng, ân oán giữa bọn họ cũng sẽ tự nhiên
hóa giải.
.
.
.
.
.
“Anh cho là đền bù cho tôi một đứa bé, tôi có thể quên đi tổn
thương anh đã gây ra cho tôi sao? Không thể nào, cho dù anh đền cho tôi mười đứa,
một trăm đứa cũng không thể làm phai mờ nỗi đau trong lòng tôi ” Mặc Noãn tái
nhợt run rẩy, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy ngực, nước mắt nhạt nhòa che mờ tầm mắt.
“Noãn, anh thật sự vô cùng muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa,
hãy cho anh cơ hội hối cải làm lại từ đầu được không?” Ngước cặp mắt long lanh
đầy nước lên, Mặc Noãn nhẹ nhàng nhìn anh, khổ sở cười một tiếng tuyệt mỹ và ưu
thương “Không được” Câu trả lời làm Mặc Phi Tước tức nghẹn, nghiêng mặt, hơi nhếch
khóe môi, vẻ mị hoặc trong nháy mắt biến thành âm trầm, giận sôi “Noãn, những
chuyện không vui chúng ta toàn bộ quên hết đi có được không?” “Không được”
Thanh âm Mặc Noãn nhẹ nhàng nhưng khiến Mặc Phi Tước nghe có chút tan nát cõi
lòng Cô lạnh nhạt cự tuyệt làm lòng Phi Tước hơi buồn bực, hít sâu một ngụm khí
lạnh, mới đè xuống lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Noãn, anh cầu xin em đừng
để tâm vào chuyện vụn vặt nữa có được hay không?” “.
.
.
.
.
.” Mặc Phi Tước trầm mặc, nhíu mi nhìn xuống có chút đoán
không ra lòng của Mặc Noãn, cô chỉ chịu tiếp nhận thân thể anh, nhưng dù tiếp
nhận cũng không tha thứ, mà giờ lại trốn tránh, cô bé ngốc này cho là sinh con
cho anh xong, anh sẽ để cô đi sao? Không.
.
.
.
.
.
Anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.
“Vậy em muốn thế nào?” Tính tình của anh vốn đã không tốt, lại
bị cô mấy lần giãy giụa cự tuyệt, cuối cùng, quá phiền muộn, anh không kiềm chế
được, tay đang bưng má cô dời xuống nắm chặt hai vai của cô.
“Xin anh thả tôi đi ” Nước mắt rơi lã chã, cô vừa khóc vừa
nói.
“Tuyệt đối không thể!” Mặc Phi Tước mặt đen lại, cắn răng
nghiến lợi lập tức cự tuyệt cô, trước kia không thể, hiện tại cô có thai lại
càng không.
“Mặc Phi Tước, anh có yêu tôi không?” Mặc Noãn bi thương
trông ngóng nhìn anh, nước mắt không cách nào khống chế rơi xuống Cơn thịnh nộ
bị dập tắt giữa chừng, Mặc Phi Tước đột nhiên dừng lại, ngơ ngác ngắm nhìn vẻ
điềm đạm, đáng yêu của cô, không biết nên trả lời cái vấn đề này như thế nào,
anh nói yêu cô sẽ tin sao? “Anh thực ra cũng không yêu tôi, cần gì phải nhất định
ép ở tôi ở bên người hả? ” đúng vậy, Mặc Noãn tuyệt đối không tin rằng anh sẽ
yêu thương cô.
“Nếu như quả thật anh nghĩ muốn thay chị Uyển Nhu báo thù, vậy
đây, cái mạng của tôi anh cứ lấy đi, tôi sẽ không trách anh, mà ngược lại, tôi
còn cảm kích anh kết thúc nỗi thống khổ của tôi” Đang nổi giận, chính anh cuối
cùng cũng bị cô kích thích, hét lên “Noãn, anh yêu em, dù em có tin hay không.”