Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 226: Chương 226: Phiên ngoại 22




Không gian quá hẹp không đủ chỗ cho cô né tránh, nụ hôn của Cố Triển Dật ngang ngược, ép buộc mang tính chiếm hữu rơi xuống môi cô, Mặc Noãn tránh trái tránh phải, làm thế nào cũng không thoát, cô rất muốn rất muốn cắn anh, nhưng cuối cùng cũng không xuống tay được, chỉ vì cô mang ơn Cố Triển Dật, anh từng đã cứu mạng cô! Cô phát ra tiếng “ưm ưm” kháng nghị, Cố Triển Dật không những không muốn thả cô, ngược lại càng ôm sát người cô hơn, anh mạnh mẽ cưỡng đoạt làm Mặc Noãn sợ tới mức phát lạnh? Thật muốn khóc, cảm thấy anh như vậy rất xa lạ, Cố Triển Dật mà cô biết trước giờ vẫn là một người khiêm tốn, đối với cô luôn che chở, bảo vệ quá mức, chưa bao giờ cưỡng ép cô làm chuyện cô không muốn, hôm nay sao lại trở nên cầm thú như vậy, anh bị cái gì kích thích sao.

Ngay lúc tinh thần Mặc Noãn đang hoảng hốt, anh đột nhiên ôm cô xoay người, sau khi chuyển mấy vòng ngã xuống trên ghế sa lon, cô còn chưa kịp thở dốc, môi của anh lại một lần nữa đè lên, bàn tay bắt đầu nắm kéo lung tung quần áo của cô.

“Không” Mặc Noãn trong lòng kinh hoảng, theo bản năng phòng vệ, hung hăng cắn nát bờ môi của anh, anh đau đến nhíu chặt chân mày, đôi mắt âm lãnh tỏa sáng, nhưng vẫn cố chấp là không chịu buông miệng cô ra, hai tay đẩy cao y phục của cô, lộ ra hơn nửa áo lót, lúc anh đang muốn cởi áo lót của cô… Cửa lớn bị đẩy ra, nhìn mọi việc xảy ra trước mắt, hai quả đấm của Mặc Phi Tước nắm chặt tưởng như có thể bung ra bất cứ lúc nào, gương mặt tuấn tú cực kỳ tức giận, dữ tợn giống như sứ giả địa ngục, cặp mắt đỏ ngầu hệt như bị tẩu hỏa nhập ma, sẵn sàng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! “Phi Tước!” sự xuất hiện của anh không thể nghi ngờ là làm cho Mặc Noãn như thấy được ánh sáng hy vọng, nhưng vui mừng xong cô liền luống cuống, bộ dáng anh lúc này thật khủng khiếp giống như con thú hoang hung tợn, thật dễ dàng nhận ra, anh đã hiểu lầm! Nhìn thấy anh Cố Triển Dật lúc này ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp đợi anh ta mở miệng hỏi thăm xem anh là người phương nào, Mặc Phi Tước cũng đã tức giận đằng đằng sải bước đến, nắm lấy cổ áo anh ta đem cả người anh ta từ trên người Mặc Noãn nhấc lên, hung hăng nện một quyền lên mặt của anh ta, một quyền quật ngã anh ta xuống mặt đất! Che lỗ mũi bị đánh chảy máu, Cố Triển Dật lật người bò dậy, muốn đáp lễ Mặc Phi Tước một quyền, đáng tiếc anh ta căn bản cũng không phải là đối thủ của anh mà ngược lại tạo cơ hội cho anh đánh anh ta một quyền! Bị Mặc Phi Tước đánh hai quyền nặng, anh ta rõ ràng bị thương không nhẹ, té ngồi trên mặt đất phun ra một bụm máu! Cho dù như vậy, Mặc Phi Tước vẫn cảm thấy chưa hết giận, dạng chân ở trên người của anh ta, một tay níu lấy cổ áo của anh ta, còn một tay đấm đánh anh ta dữ dội, đánh đến nỗi vài giọt máu bay lên văng thành từng chấm nhỏ, mắt nổ đom đóm, hơi tàn thở phì phò.

.

.

Trợ lý nhận được điện thoại từ quản lý ở đại sảnh, liền dẫn người chạy về không ngừng, nhìn thấy một màn bất ngờ này, anh thật sửng sốt một hồi rồi mới đi vào! “Tổng tài!” “Đủ rồi, Mặc Phi Tước anh dừng tay đi! ” Lúc tới bên cạnh Mặc Phi Tước, Mặc Noãn sớm đã lệ rơi đầy mặt, cô lôi kéo cánh tay của anh muốn anh dừng tay! Mặc Noãn hét lên một tiếng, một tiếng kêu này làm trợ lý cùng đám đàn ông kinh sợ, mọi người chần chờ một chút nhìn Mặc Noãn túm quần Mặc Phi Tước cầu xin tha thứ: “Mặc Phi Tước tôi cầu xin anh bỏ qua cho Triển Dật đi, anh đã dạy dỗ anh ấy rồi, đừng tổn thương anh ấy nữa, tôi cầu xin anh! “ “Cô cầu xin tôi?” Anh từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, giận quá thành cười.

“Ừ ừ, tôi cầu xin anh! ” Mặc Noãn hai mắt đẫm lệ, lập tức gật đầu.

Cô cầu cạnh giúp anh ta? Cô vậy mà còn dám cầu xin giúp anh ta? ! Cô quên, anh mới là người đàn ông của cô! Hay là, anh cũng không thỏa mãn được cô! “Mặc Noãn, mẹ kiếp, cô có mất trí không vậy!” Anh sắp bị chọc giận đến điên rồi, là đàn ông không ai có thể dễ dàng tha thứ khi người phụ nữ của mình che chở cho người đàn ông khác! Mặc Noãn đôi mắt đẫm lệ mờ mịt dùng hết sức túm chặt lấy quần áo của anh, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, Mặc Phi Tước bị đau, lửa giận bùng nổ, cháy sạch anh hận không thể giết vài người cho hả giận, “Cô thích cái tên ăn bám đó như vậy sao? “ Cô muốn phủ nhận, nhưng câu nói bật thốt lại là, “Không cần anh lo!” Mặc Phi Tước cắn răng nghiến lợi quay đầu lại, ác độc nhìn chằm chằm bộ dáng cô cầu khẩn, lửa giận văng khắp nơi, giận dữ tới cực điểm anh lỡ buông lời thóa mạ: “Tiện nhân! “ Anh nhục mạ giống như là con dao nhọn vô hình hung hăng đâm vào ngực cô, cô rơi lệ không ngừng nhìn anh, rất muốn cùng anh phản bác lại, lúc này truyền tới bên tai là một tiếng rên của Cố Triển Dật, cô liền lo lắng đổi lời, đẩy anh một phát, “Mặc Phi Tước anh mau buông Triển Dật ra, tôi không cho phép anh thương tổn anh ấy! “ Cô không nợ Mặc Phi Tước anh cái gì, coi như cô thật sự lạc lối, anh cũng không có quyền ngăn cản cô, càng không có quyền tổn thương bạn bè của cô, bởi vì sự thật trên danh nghĩa mà nói, Cố Triển Dật mới là bạn trai được cô công nhận, anh.

.

.

.

.

.

Mặc Phi Tước cũng chỉ là một loại cầm thú dùng sức mạnh chiếm đoạt thôi.

“Người nào cầu xin, tôi đều có thể bỏ qua cho anh ta, duy chỉ có cô cầu xin tôi, sẽ chỉ càng làm tôi thêm hận không thể từng dao từng dao róc thịt của anh ta, hành hạ anh ta sống không bằng chết! “ Anh dữ tợn cười lạnh, liếc nhìn Cố Triển Dật tên đầu sỏ ngoan ngoan nằm dưới đất, không kiềm nổi phiền não, giận dữ mắng một câu, “Lo lắng làm gì.” “Mặc Phi Tước anh dám làm anh ấy bị thương, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn.

.

.

.

.

.” Anh lãnh lùng cười một tiếng, âm thanh thâm thúy chói tai, nhục mạ không lựa lời nói: “Tim của cô tôi không quản được, nhưng thân thể của cô… thì bổn thiếu gia đã chạm qua, đàn ông khác đừng hòng mơ tưởng, cho dù là rách nát tôi không muốn nữa, tôi cũng không thích người khác nhặt giày cũ tôi mang!” Anh nói ra từng câu khinh bỉ rất nặng, rất hung ác, tàn nhẫn không che giấu chút nào, dội vào tai Mặc Noãn là sợ hãi, là đau lòng, là vết roi quật vào tim cô, chỉ thấy gương mặt tuyệt mỹ của cô chững lại một chút rồi trở nên tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy như run rẩy, ánh mắt không còn van xin hèn mọn, mà là tức giận, phẫn hận, cô quát to một tiếng! “Anh khốn kiếp!” Cô ra sức gào thét với anh, nước mắt đã sớm không còn trở thành chỗ để phát tiết nữa.

Pằng! Mặc Noãn cả người phát run, vung tay lên nặng nề tát anh một cái, tiếng vang rất lớn, cả căn phòng mơ hồ có thể nghe tiếng vang! Trợ lý bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh thay cô, tiểu thư thật là không muốn sống nữa, lại dám nhục mạ tổng tài như vậy, cô chết chắc rồi! “Lôi tên này ra dạy dỗ một trận ra trò cho tôi! ” Anh đang trên người của Cố Triển Dật, cơn giận dữ chưa giảm chút nào, phiền não dứt phăng cà vạt! “Dạ dạ dạ! ” Trợ lý bị dọa sợ tới mức gật đầu lia lịa, kêu người lôi anh ta ra ngoài, tất cả bọn họ cũng đều lui ra, thuận tiện đóng cửa phòng lại! Anh từ từ quay mặt lại, hai mắt hừng hực phun ra ngọn lửa tức giận, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo đã sớm vặn vẹo hơi biến dạng, cắn răng nghiến lợi từ trong hàm răng tràn đầy khinh bỉ, “To gan thật, Mặc Noãn, mẹ nó, cô xong thật rồi, cô là người phụ nữ đầu tiên dám năm lần bảy lượt khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi, thật sự cho rằng tôi không dám làm như vậy với cô, phải không?” Quả nhiên, Mặc Phi Tước lộ ra nụ cười ngụy trang che giấu cơn giông bão, anh chậm rãi lại tao nhã ngồi xổm người xuống, bàn tay nhìn như là nhẹ nhàng vuốt ve cằm Mặc Noãn, kỳ thực lực đạo vô cùng lớn, cô đau đến nhăn mày lại, nhưng cũng không kêu một tiếng, quật cường và tức giận nhìn anh, cho tới bây giờ anh cũng không phân rõ trắng đen mà khư khư cố chấp, không nghĩ đến cảm thụ của người khác, cũng không hỏi tới người khác có nổi khổ tâm hay không, có ẩn tình gì không.

.

.

.

.

.

“Mặc Phi Tước anh buông tôi ra! ” Lực tay của anh cũng sắp bóp vỡ xương cô rồi, không nhịn đau được, Mặc Noãn gỡ tay của anh nhưng làm gì đủ sức.

Cúi đầu, anh mạnh mẽ hôn lên môi của cô, thay vì nói là hôn, chẳng bằng nói là cắn, anh hung hăng cắn một miếng trên môi dưới của cô, máu nhanh chóng chui vào miệng hai người, Mặc Noãn đau đến mức nước mắt rơi như bão tố, nhưng Mặc Phi Tước lại như đang hưởng thụ loại mỹ vị cực phẩm, dùng đầu lưỡi liếm máu của cô, từng chút từng chút nuốt vào bụng.

Không chịu nổi đau đớn, hơn nữa không chịu nổi anh tàn bạo, Mặc Noãn gấp đến độ hai tay nhỏ bé đánh loạn ở trên người anh một trận, bị hai bàn tay to của anh bắt lại, anh gỡ cà vạt trên cổ xuống, đem hai tay cô cột chặt lại! “Mặc Phi Tước anh muốn làm gì? ” Cô gấp đến độ giãy giụa.

“Thỏa mãn trống rỗng của cô!” Mặc Phi Tước sắc mặt hơi dữ tợn, cột chặt tay của cô về phía sau, đè cô xuống đất ngay tại chỗ, bắt đầu điên cuồng mà cởi bỏ áo quần của cô! Cảm giác bên hông chợt lạnh, Mặc Noãn lớn tiếng thét lên, “Mặc Phi Tước dừng tay, anh dừng tay! “ Tức giận đã sớm làm anh đánh mất lý trí, hầu như không nghe được cô kêu gào thét chói tai, cởi giày của cô ra, cởi quần xuống, anh vòng qua lưng cô, muốn cởi luôn áo lót của cô, Mặc Noãn đã sớm khóc đến như hoa lê trong mưa, hai chân cũng bị anh ngồi đè lên, đôi tay bị cột chặt, nay cô giống như con cừu non chờ người làm thịt, chỉ có thể mặc cho anh ức hiếp.

“Cầm thú, anh không phải là người!” “Tôi là cầm thú, không phải cô cũng là gái làng chơi sao, tất cả chúng ta đều mục nát, thối rữa như nhau, chẳng có ai là trong sạch cả! “ Nhìn ánh mắt anh cực giận dữ lại tham lam, cảm nhận được áo lót đột nhiên rộng thùng thình, quần lót bị một lực lớn xé rách, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại lệ rơi không ngừng, giống như ngàn vạn mong mỏi hóa thành tro bụi, cảm giác tim như tro tàn! Tháo xuống chướng ngại vật của cả hai xong, anh nâng cao mông cô, không để cô có bất kỳ chuẩn bị nào liền đem nam tính đã sớm vận sức chờ phát động đâm vào! “Đau không?” anh cúi người, một tay ôm chặt lấy eo của cô vọt vào, một tay chống đất, lông mi nhíu chặt, giọng nói lạnh như băng.

“A.

.

.

.

.

.” Một tiếng a này, Mặc Noãn đau đến nỗi co quắp người lại, lại không nhận được ở anh nửa điểm đồng tình, ngược lại làm cho anh nhanh chóng chạy nước rút hơn! “Đau không? ” Anh tà ác nhíu mày, tàn nhẫn mà nói: “Còn có thể đau hơn đấy! “ “Ô ô.

.

.

.

.

.” Hạ thân quặn đau co rút từng trận, Mặc Noãn khóc ô ô gào thét, mười kiểu hình phạt tàn khốc nhất, chẳng qua cũng chỉ đến mức đấy.

“Mở to mắt ra nhìn tôi!” Anh bỗng dừng lại, hướng cô quát to một tiếng, cô quật cường như vậy, cắn chặt đôi môi, cô không những không có nghe lời mở to mắt, ngược lại còn nghĩ đến chuyện đã qua! Mặc Noãn nhắm chặt mắt nức nở, đối với lời anh nói ngoảnh mặt làm ngơ! “Mở to mắt nhìn rõ ràng cho tôi, xem xem ai mới là người đàn ông của cô! ” Cô không chịu phối hợp, làm cho anh giận đến không ít, lại một lần nữa nắm lấy cái cằm mượt mà của cô, dùng sức xoay gương mặt tái nhợt của cô qua.

Mặc Noãn mở to mắt, hơn nữa mắt sáng như đuốc nhìn anh, tái mặt mạnh miệng nói một câu