Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 230: Chương 230: Phiên ngoại 26




Mặc Phi Tước hi vọng cô có thể lưu lại, coi như là vì đứa bé! Vậy mà, Mặc Noãn cũng không nguyện ý, “Coi như tôi chưa nói gì!” Cô xoay người lại cùng im lặng! Trong lòng Mặc Phi Tước dâng lên vị chua, lông mi không tự chủ chau thành một đoàn, thở một hơi nặng nề, anh đi tới, lần nữa khoác vai cô, chuyển hướng chủ đề không vui này, “Xuất viện rồi, có muốn ra ngoài đi dạo hay không?” “Đi nơi nào?” “Đi mua đồ thì thế nào?” “Mua cái gì?” “Em muốn mua cái gì thì mua cái đó!” “.

.

.

.

.

.

Ừ!” Mặc Noãn chần chờ một lát mới gật đầu, bởi vì cô cái gì cũng không thiếu, thế nhưng anh nói muốn đi mua đồ, thì coi như cô cùng anh đi tản bộ vậy! Hai người tới mấy cửa hàng bán đồ dùng độc quyền, vừa vào cửa Mặc Phi Tước thật hưng phấn y như trẻ con, cầm cái này, cầm cái kia lên đưa cho Mặc Noãn xem, sau đó cười lấy lòng nói: “Noãn, những thứ kia anh đều thích!” “Cục cưng căn bản là không dùng hết nhiều như vậy!” Thấy anh muốn đem nhà ở biến thành nhà kho, Mặc Noãn lạnh mặt lườm anh một cái, đem đồ vật trong tay anh thả trở về trên kệ.

Mặc Phi Tước mím môi, giơ tay lên xoa xoa khóe mắt, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Mặc Noãn, bị anh nhìn chằm chằm hồi lâu Mặc Noãn có chút không thoải mái, “Nhìn tôi làm gì?” “Nhìn em thật đẹp nha!” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

“Đừng làm rộn, ở đây rất nhiều người!” Nơi công cộng cũng không biết kiêng kị, Mặc Noãn kéo kéo cánh tay anh, nhưng anh vẫn không chịu buông tay.

“Sợ cái gì, chúng ta còn có chứng cớ chứng minh quan hệ nam nữ nữa mà.” Anh tà mị mà nâng lên khóe môi, bàn tay xoa xoa bụng của cô.

“Đi!” Đẩy tay của anh ra, Mặc Noãn nũng nịu giận trừng anh một cái, quét mắt nhìn một vòng xung quanh, không ai chú ý bọn họ, cô nhẹ giọng nói! Mặc Phi Tước thấy cô kiêng kỵ như vậy, híp mắt hé ra tròng đen nguy hiểm, đợi lúc cô quay đầu lại, anh đột ngột bưng lấy hai gò má cô hôn xuống, cô bị kinh hách trợn to mắt, bởi vì quá mức giật mình, nên hơi hé miệng, lại bị anh nhân cơ hội lẻn vào, trực tiếp khuấy đảo giữa môi lưỡi, anh dịu dàng ma sát, trằn trọc lưu luyến nhẹ nhàng mút vào, lại kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô.

“Ngoan, hít thở một cái đi!” Mặc Phi Tước dụ dỗ, từng bước một hướng dẫn cô.

Mặc Noãn nháy mắt, trong mắt hiện lên ánh sao xinh đẹp, làm như bị nụ cười dịu dàng của anh thôi miên, cứ tự nhiên làm theo mà hít thở, đôi mắt ngăm đen như mực kia của Mặc Phi Tước còn mang ý cười, lần nữa đặt lên đôi môi anh đào còn hơi sưng đỏ của cô, giữa hàm răng còn vương vấn mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng của Mặc Noãn, cô không khỏi nhăn mặt cau mày, mở mắt ra nháy mấy lần, mới chợt nhớ vào giờ phút này bọn họ đang ở nơi công cộng, thẹn thùng cúi xuống, mặt cô toàn bộ đỏ lên, tay đẩy anh ra! Cúi đầu, Mặc Noãn hận không được tìm một cái lổ đễ chui xuống, thật quá xấu hổ đi! “Noãn, em luôn làm tôi không kiềm chế được!” Mặc Phi Tước thản nhiên bình tĩnh mỉm cười, anh mới không thèm để ý ánh mắt người khác nhìn bọn họ là cười chê hay là hâm mộ, đố kỵ, thù hận! Nâng cằm của cô lên, ánh mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô.

“Chúng ta đến bên kia xem một chút đi!” Bị anh nhìn chằm chằm như vậy thật đáng sợ, Mặc Noãn hốt hoảng nói sang chuyện khác, quay mặt đi.

“Ừ!” Anh đáp nhẹ một tiếng, ôm cô đi về phía trước.

“Ngựa gỗ!” Nhìn chú ngựa gỗ nhỏ xinh trưng bày ở trên quầy, Mặc Noãn hưng phấn, chỉ vào khiến Mặc Phi Tước nhìn sang.

“Chúng ta mua nó đi!” “Ừ!” Khó được thấy cô cười đến vui vẻ như vậy, Mặc Phi Tước nhẹ nhàng nhéo sống mũi thanh tú của cô một cái, sau đó xoay người qua một cô bán hàng nói: “Phiền cô, giúp tôi gói chú ngựa gỗ này lại!” “Tiên sinh à, ngựa gỗ này là sản phẩm đã lắp sẵn chúng tôi không bán!” Cô bán hàng mỉm cười và nói.

“Hả?” Mặc Noãn và Mặc Phi Tước đều không hiểu, sững sờ nhìn cô bán hàng, cô ấy giải thích: “Chúng tôi chỉ bán linh kiện lắp ráp, về phần chế tạo thế nào đều do các chủ nhà tự mình hoàn thành!” “Vậy gói cho tôi một bộ đi!” Anh cười với cô bán hàng, nhìn về phía Noãn, “Mua về nhà, chúng ta cùng làm.” “Ừ!” Mặc Noãn vui vẻ gật đầu thật mạnh.

Hai người về đến nhà thì bắt đầu thực hiện ngay, cả công trình đều do một mình Mặc Phi Tước phụ trách, Mặc Noãn chỉ ở một bên lấy đồ, lau mồ hôi cho anh! “Thiếu gia, tiểu thư!” Dì Tần giúp việc bưng hai chén canh nóng hổi đi vào, thấy Mặc Phi Tước đang bận rộn, bà liền nói: “Thiếu gia, nghỉ ngơi một chút đi, tôi làm canh bổ cho hai người đây!” “Cám ơn dì, dì Tần, để xuống đi, một lát nữa tôi sẽ uống.” Anh ngẩng đầu nhìn bà một cái, cúi đầu tiếp tục làm việc.

“Tiểu thư!” Dì Tần đưa mắt nhìn sang Mặc Noãn.

Đang nhàn rỗi nên cô đứng dậy, đi tới bưng lấy một chén từ trong tay dì Tần, lại thấy dì Tần ném cho cô một ánh mắt nhờ vả, ý bảo cô cầm canh đi đút cho Mặc Phi Tước, chăm sóc Mặc Phi Tước nhiều năm như vậy, thói quen của anh bà vẫn rất rõ ràng, lúc đang bận chuyện gì cũng sẽ quẳng ra sau đầu! Mặc Noãn nhìn Mặc Phi Tước đang loay hoay người đầy mồ hôi một cái, rồi gật đầu, dì Tần kích động cười rõ tươi, để chén canh xuống lui ra ngoài! “Nghỉ ngơi một chút đi!” Mặc Noãn bưng chén canh đến bên cạnh Mặc Phi Tước ngồi chồm hổm xuống, múc một muỗng canh, thổi thổi mấy lần đưa tới trên môi anh, rõ ràng Mặc Phi Tước được sủng ái mà lo sợ sững người, chợt cong khóe môi, chậm rãi uống canh cô đút, thấy sao mà ngọt như uống mật ong! “Uống ngon không?” Bị anh yên lặng nhìn như vậy, Mặc Noãn rất không được tự nhiên, liền hỏi một câu.

“Ừ, uống rất ngon!” “Uống ngon thì uống hết đi!” Cô đưa chén cho anh, anh chỉ nhìn một cái cũng không đưa tay nhận lấy! “Em đút tôi đi!” Anh cười nhẹ, thấy cô có chút ngượng ngùng, anh mở hai tay mình ra, “Tay của tôi rất dơ.” “Được rồi!” Cô không cự tuyệt nữa, từng muỗng từng muỗng đút cho anh, lúc này trong lòng hai người đều là cảm giác rung động, ấm áp, ngọt ngào lan tràn khắp phòng.

Bởi vì cục cưng mới hơn một tháng, chưa nhìn ra là nam hay nữ, cho nên thiết kế hai gian phòng, phòng bé trai là do Mặc Phi Tước thiết kế, phòng bé gái là Mặc Noãn thiết kế, hai gian phòng cũng được bố trí rất đẹp, rất giống phim hoạt hình, rất đáng yêu, trong phòng bé trai để rất nhiều mô hình máy móc, còn trong phòng bé gái khắp nơi đều là búp bê, rèm cửa sổ cùng giường đều là tơ lụa.

“Noãn, em hi vọng con giống em nhiều hơn chút, hay là giống tôi?” Mặc Phi Tước đột nhiên đặt câu hỏi, động tác trong tay Mặc Noãn dừng lại, rất lém lỉnh nói, “Đương nhiên là giống tôi, giống anh thì xong rồi!” “Tại sao?” Mặc Phi Tước có chút không cao hứng nhăn mày.

“Anh tính tình không tốt cũng chưa tính đi, còn cầm thú như vậy, cục cưng nếu giống anh, không biết sẽ làm hại bao nhiêu phụ nữ nhà lành, đàn ông trong sạch đây!” Mặc Noãn chế nhạo khuyết điểm của anh, không chú ý tới cặp mắt nguy hiểm tà ác của anh híp lại.

.

.

.

.

.