Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em 26: bước
ngoặc Thu dọn đồ xong, Mặc Phi Tước một tay dắt Mặc Nõan, một tay xách hai cái
valy da cho cô, thấy tay của thiếu gia bận rộn, cô giúp việc lập tức bước nhanh
tới, nhận lấy cái valy từ trong tay anh.
Người giúp việc cũng thức thời lui xuống, để lại hai người
thâm tình im lặng nhìn nhau, chỉ nhìn anh thôi, mà nước mắt của Mặc Nõan giống
như là dây hạt châu bị đứt, biến mất không cầm lại được.
Mặc Phi Tước mím môi, nâng tay cứng ngắc lên lau chùi nước mắt
cho cô, nhưng mà lau thế nào cũng không lau khô được, anh có chút nóng nảy mà
chau chặt đầu lông mày, Mặc Nõan nghẹn ngào gọi anh một tiếng, “Phi Tước.” “Anh
đưa tôi tới đây được rồi!” Mới vừa xuống phòng khách, Mặc Nõan liền nới lỏng từ
trong cổ tay của anh rút tay của mình ra! ‘‘ Nõan ” Khoảnh khắc tay cô rút ra,
anh cảm giác lòng của mình cũng giống như bị cô hút hết, mất mác rơi vào cô
đơn! ‘‘ Nõan, Mặc tổng” Cố Triển Dật đang uống nước thì thấy bọn họ xuống, cũng
lập tức đứng dậy, cuời ôn hòa với Mặc Nõan.
“Ừ.” Giọng nói của anh đáp một tiếng nặng nề.
“Triển Dật.
.
.
.
.
.” Mặc Nõan vốn đang muốn hỏi sao anh lại tới , nhưng sau
khi nhìn sắc mặt cứng đờ của Mặc Phi Tước thì cô dời lời nói đi, ” Để anh chờ
lâu rồi “ “Không có gì ” Cố Triển Dật thận trọng liếc nhìn Mặc Phi Tước, không
khéo anh cũng đang nhìn anh ta, trong ánh chớp bốn mắt chạm nhau, đôi mắt ưng của
Mặc Phi Tước nghiêm túc làm anh ta không rét mà run, nhanh chóng dời khỏi mắt của
anh.
“Anh tới đón em à” ‘‘Ừ ” Cố Triển Dật liếc cô một cái, nhàn
nhạt cười cười ’”Đón em đến nhà anh.” “Ừ” Cô nhìn anh ta nhẹ nhàng ừ một tiếng,
quay đầu lại nhìn về phía Mặc Phi Tước phiền muộn mất mác, trong khoảnh khắc tầm
mắt liền mờ đi, cô không vui anh sẽ khó chịu, giống vậy, thấy anh không vui cô
cũng sẽ đau lòng.
Chỉ có Cố Triển Dật nhận lấy valy hành lý từ trong tay người
giúp việc, và ở một bên thúc giục một tiếng “ Đi thôi, Nõan” “Triển Dật , anh
lên trước xe đi, em lập tức tới ngay.” ‘‘ Được” Mặc Nõan từ trong túi áo khoác
lấy ra phong thư giao cho anh, hơn nữa còn dặn dò anh: “Chờ em đi rồi anh hãy mở
ra” “Tiễn quân đến ngàn dặm cuối cùng cũng phải ly biệt, gặp lại” Mặc Nõan nhẹ
nhàng nhìn anh, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào với anh Chính vì nụ cười ngọt
ngào này, mà tim của anh đau nhói, cô lại vẫn có thể cười đến ngọt ngào như vậy,
vui vẻ như vậy, Mặc Phi Tước chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào đến mức khó nuốt,
khó chịu trong lòng muốn được khóc vài lần, anh đưa tay muốn đi đụng vào khuôn
mặt xinh xắn của cô, nhưng lại bị Mặc Nõan dời khuôn mặt đi ‘”Gặp lại ” Cô nức
nở đang muốn xoay người đi, Mặc Phi Tước đột nhiên không chịu nổi mà ôm cô vào
trong lòng, Mặc Nõan không có cự tuyệt, đem đầu chôn ở trên ngực của anh, hai
người lẳng lặng ôm nhau một lúc, lúc này Mặc Phi Tước mới lưu luyến mà buông lỏng
cô ra, trầm giọng nói một câu, “gặp lại” Mặc Nõan gật đầu một cái, lệ rơi đầy mặt
mà xoay người đi.
Cố Triển Dật sửng sốt một chút, mắt nhìn hai người bọn họ
qua lại nhưng cũng không có nói gì, mà xoay người xách valy hành lý đi.
Mặc Phi Tước sững sờ cứng ngắc ở tại chỗ, nhìn bóng lưng cô
kiên quyết bước đi, anh thật sự rất muốn giữ cô ở lại, nhưng anh không giữ được
Cho đến khi bóng lưng của cô biến mất, anh mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, cúi
đầu nhìn thư trong tay, không kịp chờ đợi mà mở ra, bên trong chỉ có hàng chữ rất
ngắn gọn, trong thơ viết một câu.
Mặc Phi Tước, em tha thứ cho anh Anh cầm thư mà tay không ngừng
run rẩy, tim cũng đang run rẩy theo, hai hàng lệ chảy xuống, cô đã tha thứ cho
anh, cô thật sự tha thứ cho anh.
Nõan.
.
.
.
.
“Nõan.
.
.
.
.
.
Nõan” Anh hô to một tiếng, lặp lại rồi đuổi theo, bên ngoài
đã không còn bóng xe rồi, nhưng anh vẫn cố chấp mà đuổi theo, đuổi đến kiệt sức,
không còn hơi sức, cuối cùng ngã nhào ở trong đống tuyết, mới bỏ qua, “Nõan ”
Anh tê tâm liệt phế mà hô to, đã nói tha thứ cho anh, tại sao không chịu ở lại.
Đột nhiên xe thắng gấp, thân thể Mặc Nõan bị va chạm nên
nghiêng tới trước, cũng may đã thắt chặt dây an toàn, nhưng cô vẫn là bị dọa đến
mặt trắng bệch, chưa tỉnh hồn mà che bụng Bên trong xe, nước mắt của Mặc Nõan vẫn
chưa ngừng lại, Cố Triển Dật lái xe nhìn có chút không được, liền mở miệng phá
vỡ trầm mặc ’’‘ Nõan, em vẫn ổn đó chứ?” “Ừ ” Cô dùng giấy khăn lau nước mắt.
ánh mắt sưng đỏ như con thỏ, cô nhìn Cố Triển Dật và hỏi:
“Làm sao anh lại.” Cố Triển Dật xem xét bụng của cô, hốt hoảng nắm tay cô, thâm
tình chân thành mà nói: ’‘ Nõan, anh không ngại đứa bé trong bụng em là của ai,
chỉ cần là con của em, anh sẽ coi nó như chính mình sinh ra” “Triển Dật, thật
xin lỗi ” Mặc Nõan nhíu chân mày.
“Đang tốt đẹp sao lại nói xin lỗi?” Anh biết rõ nhưng lại giả
bộ vẻ mặt ngu ngốc, giả vờ người hèn hạ.
“Triển Dật, em không phải một cô gái tốt, thật không đáng để
anh bỏ ra vì em như vậy” Cố Triển Dật như vậy làm cho Mặc Nõan cảm thấy rất
không vui “Triển Dật, chúng ta chia tay đi “ “ Nõan, anh không đồng ý! ” Thái độ
của Cố Triển Dật cứng rắn nói.
“Triển Dật, với điều kiện của anh hòan toàn có thể tìm cô
gái tốt hơn em nghìn lần vạn lần, tội gì phải đem tình cảm phí lên trên người
em, trước kia em không đáng để anh yêu, hiện tại lại càng không đáng giá ” Mặc
Nõan tận tình khuyên bảo, hi vọng anh ta có thể lý trí một chút, nhìn thấy rõ
cô không phải cô gái tốt.
“Nõan, anh không cho em xem nhẹ mình như vậy” Cố Triển Dật
phủ định cô phê phán mình, hít sâu một hơi, nói bóng nói gió: ” Nếu hiện tại em
không đến chỗ anh ở, ai tới chăm sóc em?” “Em có thể mời y tá “ “Vậy em dám bảo
đảm, bệnh tình của em sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, để cho anh em biết?” ‘‘
Nõan, ở chỗ anh đi, anh sẽ trông chừng chăm sóc em tốt nhất, hơn nữa em cũng thỏai
mái, ở chỗ anh, anh của em tuyệt đối sẽ không biết bệnh tình của em!” Mặc Nõan
im lặng, do dự mà nhìn Cố Triển Dật, anh ta thật sự suy tính cho cô rất chu
đáo, nhưng cô cũng không muốn phiền toái anh ta, cô đã thiếu anh ta rất nhiều,
sợ đời này cũng không trả nổi.
‘‘ Nõan, nếu em muốn giữ được đứa bé này, thì cũng đừng do dự
nữa, đến nhà anh ở đi ” Anh ta làm như có tâm, kiên quyết cắt đứt băn khoăn của
cô.
“Triển Dật, cám ơn anh!” Mặc Nõan tự đáy lòng cảm tạ anh,
anh ta luôn ở thời điểm cô bất lực nhất, chìa tay ra giúp đỡ “Em.
.
.
.
.
.” Quả thực không thể bảo đảm.
Cục cưng.
.
.
.
.
.
Mặc Nõan cúi đầu, rút tay bị anh ta cầm ra và vuốt bụng, vì
cục cưng, cái gì cô cũng có thể thỏa hiệp “Chúng ta về nhà đi” Thấy cô gật đầu,
Cố Triển Dật quá hưng phấn, quay người lại khởi động lần nữa Cố Triển Dật nhếch
môi cười cười với cô, lúc quay đầu mắt híp nhỏ lại, sáng đến kinh người