Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 167: Chương 167: quyết đấu đến cùng ( ba )




“Nói thế nào thì hai chúng ta cũng coi như là anh em, đừng nói tao không có tình ngừơi với mày, nói một chút xem, mày có nguyện vọng gì muốn tao giúp mày hoàn thành.” Gã lấy thái độ coi thường mà châm chọc anh.

“Anh có lòng tốt giúp tôi?” Giống như nghe được chuyện lạ thế giới, Đông Bác Hải không tin mà đưa tay chỉ cái mũi của mình, bộ dạng bất cần đời, một chút cũng không giống như là đối mặt với nguy hiểm, giống như là đùa giỡn.

”Có gì không thể, không phải mày cũng giúp qua tao sao?” Lời này vừa ra khỏi miệng, thì Đông Bác Hải giống như là bị một kích trí mạng vậy, hai mắt mở lớn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Đông Hải Sinh, hai quả đấm nắm chặt vang lên rắc rắc.

“Có dám quyết đấu với tôi một trận hay không!” Hít mạnh một hơi, anh cố trấn áp cơn lạnh lẽo đang dậy sóng ở trong lòng và trầm giọng nói.

“Được!” Đông Hải Sinh yên lặng một chút, rồi vui vẻ tiếp nhận.

Anh bước lên hai bước về phía trước, hai tên đàn ông đi theo sau lưng Đông Bác Hải cũng thức thời lui xuống, hai người bắt đầu cởi áo khoác, sau khi cởi Tây phục xuống và vứt qua một bên, rồi vận động gân cốt một chút, lần này đổi lại là Đông Hải Sinh cho Đông Bác Hải một cước trước, đá anh ngã trên mặt đất, nhưng gã cũng không có thừa thắng xông lên, mà là âm trầm cười nói: “Lần này, huề nhau!” Trên người hai người đàn ông đều cùng chảy máu, mùi tanh hoà quyện vào nhau, cũng không chịu chút thiệt thòi nào từ đối phương, anh cho gã một cước, thì gã cũng phải trả lại anh một cước, mới hả giận đựơc! Đông Bác Hải vuốt vuốt ngực bị đá đau, rồi lật người bò dậy chủ động công kích, Đông Hải Sinh linh hoạt tránh né, anh lại móc một đấm đánh lên gương mặt tuấn tú của gã, nhưng một chân khác của gã đá vào bên sườn của anh, mức độ thụ thương của hai người khác nhau, nên lui về phía sau mấy bước.

“Tổng giám đốc, chúng ta bị bao vây.” Lúc này một tên thuộc hạ xông tới, hoảng hốt sợ hãi nói.

“Mày gian lận!” Đông Hải Sinh giận đến mức sắc mặt tái xanh, ở dưới cơn nóng giận, đã đoạt lấy súng từ trong tay thủ hạ, với tốc độ sấm sét không kịp che tai mà nả một phát súng vào Đông Bác Hải, anh buộc phải mở ra, nên bên hông bụng trúng một phát đạn, mặc dù không có tổn thương tới chỗ hiểm, nhưng đã bị lủng một lỗ nên máu chảy ra, anh che lại vết thương, bước chân loạng choạng ngã xuống đất.

Phanh phanh phanh! Cuộc chiến nổ súng đã bắt đầu kịch liệt! “Tổng giám đốc, tôi thấy hay là chúng ta mau rút lui đi!” Mọi người không hẹn mà cùng chuyển ngừơi qua, nhìn tình hình cuộc chiến phía sau, hướng về tăng viện phía sau, thuộc hạ vẫn bảo vệ Đông Hải Sinh đề nghị lần nữa.

“Ừ.” Gã gật đầu, xoay người lại chuẩn bị giết Đông Bác Hải, nhưng trên đất đâu còn có bóng dáng của Đông Bác Hải.

“Người đâu?” Gã đột nhiên kích động mà hét lớn một tiếng.

Mỗi một người đều giương mắt nhìn, mới vừa rồi thấy anh trúng đạn ngã xuống, nên mọi người cũng không có chú ý đến anh, ai sẽ nghĩ tới anh có thể chạy mất đây! “Tìm cho tôi.” “Vâng” Mọi người đáp một tiếng, rồi tán loạn như chim như thú đi tìm người, Đông Hải Sinh nắm súng thật chặt, hít một hơi thật mạnh, gã và Đông Bác Hải nhất định chỉ có thể một người sống, không phải gã chết, thì chính là nó chết, cho nên gã nhất định phải ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế! “Tổng giám đốc, ngài thế nào rồi?” Trong bụi hoa che khuất, An Sâm dìu Đông Bác Hải đè thấp cổ họng hỏi.

Mới vừa rồi cô thừa dịp lực chú ý của bọn họ đều đặt ở phía sau, nên lặng lẽ đỡ Đông Bác Hải đi, may mắn là không có bị phát hiện, đáng tiếc là tổng giám đốc bị thương.

“Không sao, An Sâm đưa khẩu súng cho tôi!” Giọng nói của anh hơi yếu.

“Tổng giám đốc, để cho tôi đi!” Anh đã mạo hiểm một lần rồi, cô không thể để cho anh mạo hiểm lần thứ hai nữa.

“Không, An Sâm, tôi muốn tự tay giết anh ta!” Tay anh đầy chất lỏng nắm lấy cô xoay người, bướng bỉnh như anh, thù hận của anh chỉ cần anh còn có một hơi thở, anh cũng sẽ không mượn tay người khác.

“Tổng giám đốc.” An Sâm còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên lại truyền đến một tiếng hô to.

“Tổng giám đốc, người của đối phương quá nhiều súng nổ quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ của bọn chúng, đi nhanh đi!” “Tìm được Đông Bác Hải chưa?” “Còn chưa!” “Tiếp tục tìm đi, không tìm được, thì chết tôi cũng sẽ không đi!” Không hổ là anh em, đến tính tình bướng bỉnh cũng giống nhau.

Đông Bác Hải che vị trí bị thương thật chặt, đau đến mức lông mày xiết chặt, thân thể ngọa nguậy giống như là muốn đi ra ngoài, An Sâm đè anh lại: “Tổng giám đốc, anh không thể đi ra ngoài.” “An Sâm, tôi đã tới thì sẽ không nghĩ tới phải sống trở về, cô đừng cản trở tôi!” Anh muốn cùng với Đông Hải Sinh đến chỗ chết.

“Tổng giám đốc, ngài không thể chết được, tiểu thiếu gia và Vô Song tiểu thư đều cần anh chăm sóc.” An Sâm nói gì cũng không buông mà ôm anh chặt, cô liều chết với Đông Bác Hải tuyệt đối không phải là tình yêu nam nữ, mà là trung thành giữa chủ tớ.

“Nếu như không thể cho bọn họ một cuộc sống an bình, tôi sống so với chết càng khó chịu hơn!” “Tổng giám đốc.” Ánh mắt của An Sâm nhìn anh lấp lánh, đi theo anh mấy chục năm nay, hôm nay cuối cùng cô mới phát hiện, tổng giám đốc đã trưởng thành rồi, có thể đội trời đạp đất, trưởng thành làm cho người khác đau lòng! “Cám ơn cô An Sâm.” An Sâm bất tri bất giác buông lỏng tay thả anh ra, anh trở mình, tay nắm chặt khẩu súng đang run rẩy, và lảo đảo mà bò dậy, Đông Hải Sinh vốn là đứng ở phía trước anh, bởi vì khuất sáng nên có lẽ gã cũng không nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn thấy gã rất rõ ràng.

Tay anh run rẩy cầm súng hướng ngay đầu của gã, nói thầm —— Đông Hải Sinh, kết thúc, tất cả ân ân oán oán cũng kết thúc.

.

.

.

.

.

Bóp cò, không ngờ bi kịch xảy ra, súng không có đạn! “Đclmm!” Nộ hỏa công tâm, anh yếu ớt phun một câu thô lỗ! “An.

.

.

.

.

.” Anh quay đầu lại, đang chuẩn bị nói An Sâm đưa đạn, thì lúc này có người từ phía sau đánh Đông Hải Sinh ngất xỉu, sau đó có mấy người cùng nhau khiêng gã đi.

Vết thương chảy máu quá nhiều, nên Đông Bác Hải có chút không chống đỡ nổi mà quỳ xuống, anh miễn cưỡng dùng cái tay cầm súng chống đất, không để cho mình ngã xuống, trơ mắt bất lực mà nhìn bọn họ mang Đông Hải Sinh đi! Anh cắn răng nghiến lợi và cặp mắt ửng hồng, hôm nay mặc kệ như thế nào anh cũng phải giết chết Đông Hải Sinh, hôm nay nếu gã không chết, thì nhất định sau này sẽ rất tai hoạ! Anh nắm chặt phần áo bị thương và cố sức đứng dậy, thân thể lắc lư giống như là lá cây chập chờn ở trong gió, tung bay lắc lư không ổn định.

Sau khi anh đi vài bước, thì ngồi xổm xuống, nhặt lên cây súng ở trên đất nằm bên cạnh xác chết, kiểm tra đạn thấy vẫn còn mấy viên, lắp đạn xong anh lảo đảo mà đuổi theo.

“Hưu ——” Đến khi anh đuổi kịp tới cửa sau, thì vừa đúng lúc xe của đối phương nghênh ngang rời đi.

“Chết tiệt!” Anh che vết thương rồi buông súng xuống, cả người không còn chút sức lực mà ngồi ở trên mặt đất, đau đến mức toát ra mồ hôi lạnh.

“Xích ——” Sau một tiếng thắng gấp thì chiếc xe dừng ở trước mặt của anh, An Sâm ở trong xe bước xuống mang theo hai gã cường tráng, “Tổng giám đốc, anh chịu đựng một chút, tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện!” Hai gã cường tráng nâng anh lên xe.

“Đuổi.

.

.

.

.

.” Anh nắm chặt cổ tay của An Sâm, yếu ớt phun ra một chữ.

“Tổng giám đốc.

.

.

.

.

.” An Sâm muốn nói thương thế của anh quan trọng hơn, nhưng anh lại cố chấp, “Nhất định phải đuổi theo!” “Dạ, tổng giám đốc.” Không còn cách nào khác, vì An Sâm không thể lay chuyển được anh, vốn là phải đi còn đường đến bệnh viện, đã tức tốc đổi thành, “Hết sức đuổi theo chiếc xe phía trước.”