Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 95: Chương 95: Tam Thiếu kể chuyện xưa




“Được rồi, anh không cần phải tiễn em, em tự mình gọi xe về.” Kiều Lệ Vũ đưa Tô Lộ ra ngoài cửa lớn Hoàng Thành KTV, sau đó chuẩn bị đưa cô ấy trở về, thì lại bị Tô Lộ ngăn cản. Anh nhìn cô, cũng không cố chấp nữa, chỉ là nhàn nhạt nói câu, “Cám ơn”, cám ơn hôm nay cô đã phối hợp diễn và đùa giỡn với anh. “Không cần cám ơn em, chỉ là em cũng muốn nôn ra một ngụm của năm đó.” Tô Lộ cười cười, “Kiều Lệ Vũ , cho tới hôm nay em vẫn không hiểu, rốt cuộc thì anh thích Chúc Vô Song ở điểm nào?” Kiều Lệ Vũ nhìn cô, không trả lời cô cái vấn đề này, bởi vì anh cũng không rõ mình thích Vô Song ở điểm nào. Diện mạo của Vô Song so với Tô Lộ thì tuyệt đối không phải là xuất chúng, cô ấy có khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao, mắt to, thì Tô Lộ cũng có, Tô Lộ lại thời thượng, có khí chất, mà những thứ đó thì Vô Song tuyệt đối không có, cho nên nếu so hai người với nhau, chỉ cần không phải người mù, thì đều sẽ thích Tô Lộ. Nhưng Kiều Lệ Vũ lại thích Vô Song, anh thích cô ấy ngu ngốc, thích cô ấy ngượng ngùng, lại thích nụ cười sảng lảng như hoa sơn chi của cô ấy. Nếu như nói lý do thích cô, như vậy những thứ này chính là lý do anh thích cô ấy. Thấy anh không trả lời được câu hỏi của mình, cô lại đổi một câu hỏi khác, “Nếu như không có Chúc Vô Song, anh sẽ thích em chứ?” “Sẽ không —” Kiều Lệ Vũ thậm chí không chút do dự. “Là em có chỗ nào không tốt sao?” Ánh mắt của Tô Lộ chợt loé ở dưới ánh đèn. Anh lắc đầu, “Không phải vậy, Lộ Lộ em rất tốt.” “Em rất tốt? . . . . . . Vậy so với Chúc Vô Song thì sao?” Cô vẫn nghĩ không ra là mình có điểm nào mà bại bởi Chúc Vô Song, trước kia không có cơ hội hỏi, lần này cô muốn hỏi rõ ràng. “. . . . . .” Kiều Lệ Vũ trầm mặc, giữa các cô căn bản là không có thể so sánh được. Tô Lộ cười, cười đến thê lương: “Lệ Vũ, anh biết không? Tàn nhẫn lớn nhất của đàn ông là đừng quá mức thành thật, ngay cả lừa gạt em anh cũng không muốn, có thể thấy được cái giá mà những năm kia em trả ra, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng để ý đến một chút xíu.” Kiều Lệ Vũ vẫn là trầm mặc bình tĩnh, chịu đựng mà nghe cô nói. “Lệ Vũ, hôm nay trước khi em đi gặp anh, em thật sự cho rằng em đã quên anh, nhưng mà sau khi gặp anh, em mới biết em căn bản là đang dối gạt mình, tim của em vẫn còn vì anh mà nhảy lên, em hôn anh cũng không phải là cố ý để cho Chúc Vô Song nhìn, mà là phát ra từ nội tâm muốn hôn anh, muốn cảm nhận một chút ấm áp của anh, chỉ có hôn môi của anh, em mới có cảm giác hạnh phúc.” Đáng tiếc anh không thương cô. . . . . . “Em không biết Chúc Vô Song làm ma pháp gì với anh, mà khiến cho anh một lòng một dạ với cô ấy, nhưng mà Lệ Vũ à, là một người phụ nữ, em có thể cảm giác được, tim của Chúc Vô Song đã không còn chỗ cho anh.” Cô chỉ là muốn cảnh tỉnh anh, cho dù có được anh yêu hay không, thì cô cũng hi vọng anh hạnh phúc, bởi vì anh là người đàn ông tốt. Kiều Lệ Vũ vẫn im lặng. . . . . . “Được rồi, anh trở về đi!” Đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, Tô Lộ ôm lấy tay. “Anh sẽ gọi xe đưa em về!” Kiều Lệ Vũ nói. “Lệ Vũ, anh chính là người như vậy, rõ ràng không thương mà lại đối với em tốt như vậy, anh có biết không? Dịu dàng đối với phụ nữ như vậy chính là rất tàn nhẫn, có lúc phải lạnh lùng tàn khốc một chút thì ngược lại là giải thoát.” Tô Lộ khóc, phụ nữ cho dù có ngụy trang mạnh mẽ hơn nữa, nhưng khi chạm đến tâm linh gì đó thì đều yếu ớt không chịu nổi . Cô tình nguyện anh tuyệt tình, hung ác một chút giống những người đàn ông khác, thì như vậy cô sẽ thương anh ít đi một chút, cũng sẽ đau lòng ít đi một chút. Anh ấy khăn tay ra, đưa cho cô —— Tô Lộ liếc mắt nhìn, nước mắt càng chảy ra không ngừng, không nhịn được lại tiến lên ôm lấy anh, khóc một lúc lâu, rồi cô mới nghẹn ngào nói: “Gặp lại sau, người đàn ông em thích nhất, chúc anh hạnh phúc.” Tô Lộ xoay người bước đi, gió ngổn ngang thổi bay khăn tay của Kiều Lệ Vũ ở trong tay. Có vài người, quay người lại chính là cả đời ~ ************************************************ “Nhẹ một chút, nhẹ một chút ——” “Anh đã rất nhẹ rồi.” Thấy Vô Song rón ra rón rén đóng cửa lại, Đông Bác Hải không nhịn được mà hỏi, “Về nhà rồi, em làm gì mà giống như là kẻ trộm thế?” “Ngày mai bảo bối phải đi học, đánh thức nó thì phiền toái.” Vô Song đè thấp giọng nói. “A, như vậy sao!” Đông Bác Hải cười cười, đột nhiên níu cánh tay của cô lại, ôm lấy cô như ôm công chúa, Vô Song chịu đựng xúc động muốn thét chói tai, trừng mắt liếc anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh lại phát thần kinh gì à?” “Không phải sợ đánh thức con sao? Một người đi thì tiếng động nhỏ hơn so với hai người rất nhiều.” “Ách ~” này chiếm được tiện nghi hợp tình hợp lý. Đông Bác Hải ôm cô, bước chân nhẹ đi tới phòng ngủ, nhẹ nhàng vặn mở tay cầm cửa, lại nhẹ nhàng đóng, rồi đặt cô ở trên giường, sau đó thì anh bắt đầu cởi quần áo. Thấy thế, Vô Song lật người ngồi dậy, cười nói cảm kích với anh: “Tam Thiếu Gia, cám ơn anh đã đưa em về, sắc trời cũng đã tối rồi, anh trở về đi đường bình an.” “Anh không có ý định trở về.” Anh đã cởi ra hai cái nút cài rồi. “Không trở về thì anh ngủ chỗ nào?” “Em nói đi?” Anh tà khí nhíu mày, đã cởi ra cái thứ ba rồi. Vô Song nuốt nước miếng một cái, rồi lui về phía sau co lại, “Em cho anh ——” Anh ta là đại ca, không chọc nổi. “Giường rộng như vậy, ngủ hai người sẽ không thành vấn đề.” Anh chặn đường đi của cô lại, nhíu mày cười cười mà nói. “Ha ha. . . . . .” Vô Song xấu hổ cười nói: “Tư thế ngủ của em không đẹp, sẽ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi, vẫn là em đi ra ngoài ngủ thôi.” “Tư thế ngủ không đẹp, vậy cũng đừng ngủ, anh cùng em. . . . . . Đến trời sáng.” Vậy không giày vò cô chết mới là lạ —— Mãnh mẽ hít vào một hơi lại, Vô Song làm ra vẻ rất nghiêm túc nói: “Tam Thiếu Gia, con em ở bên cạnh, nếu như bị nó nghe thấy tiếng động gì đó. . . . . . thì em không muốn sống nữa!” Cô mắc cỡ chết thôi. “Yên tâm, nó không nghe thấy tiếng động gì đâu.” Anh đã mở ra toàn bộ nút áo, cởi bỏ áo sơ mi. “Này ~ Đông Bác Hải, anh đừng tới nữa.” Anh từng bước một tiến tới gần cô, Vô Song chống tay lui về phía sau. “Gọi tên anh.” Anh sửa đúng. “Ách, Bác Hải, anh mau dừng lại .” Người này thật sự là tinh trùng vào não rồi. Anh hài lòng cười cười, Vô Song lại muốn khóc, đây là hậu quả của dẫn sói vào nhà, không phải là giết sói, mà chính là bị sói ăn, mà rõ ràng cô là người sau. Đông Bác Hải mới vừa hóa thân thành một con sói đói bổ nhào về phía cô —— “Cốc cốc cốc.” Tiếng động ở cửa, rồi ngay sau đó chính là tiếng mở cửa, ngoài cửa cậu bé mặc áo ngủ cậu bé bút chì (Crayon Shinchan), mắt nhíu lại, giọng điệu non nớt vang lên, “Mẹ, con thấy ác mộng, con hơi sợ nên muốn đến ngủ với mẹ.” (Tiểu Bảo Bối, muốn làm bóng đèn thì nói đi, các chị khán giả vẫn sẽ cảm thấy cậu là đáng yêu nhất ~) Vô Song lập tức đẩy con vật khổng lồ trên người ra, ngồi dậy ngoắc con trai, “come on ba­by.” Cậu bé liếc mắt nhìn khuôn mặt ứ máu của cha, cười trộm một cái, rồi sau đó cong cái miệng nhỏ hồng lên đi tới, Vô Song đưa tay ôm cậu lên giường đặt ở chính giữa, cậu quay đầu cười cười với Đông Tam Thiếu, “Chú, chú cũng gặp ác mộng nên đi xin an ủi của mẹ à.” “Con trai, con cố ý phá cha con phải không?” Đông Bác Hải cúi đầu ghé vào lỗ tai của cậu hỏi. “Ai kêu cha nói mà không chịu giữ lời.” Đông Tam Thiếu đáp ứng với cậu, chờ anh trở về thì sẽ dẫn cậu cùng đi tham gia cuộc họp gặp mặt bạn học của mẹ, nhưng mà anh lại không dẫn cậu đi, làm thương tổn tâm hồn nhỏ bé của cậu, để cho cậu trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng ngủ không được, cậu bé càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát cũng không để cho cha tốt hơn —— Di truyền, đây tuyệt đối là di truyền! “Hai người đang nói cái gì vậy?” Vô Song tò mò hỏi. Cậu bé quay đầu, cười híp mắt nói với Vô Song: “Mẹ, chú nói, chú muốn kể chuyện xưa cho chúng ta nghe.” “Vậy sao?” Vô Song rất kinh ngạc nhìn Đông Bác Hải, anh cũng biết kể chuyện xưa? “Tam Thiếu Gia, anh chuẩn bị kể chuyện xưa gì với bọn em?” Cậu bé cũng là bộ dạng ra vẻ cục cưng tò mò nhìn anh, ha ha, cha đỏ mặt. Quả đấm của Đông Bác Hải rất là ngứa, khuôn mặt tuấn tú nổi giận nhìn con trai, thật là muốn đánh vào cái mông con, tiểu tử thúi, dám bắt anh để tìm vui vẻ, khoản nợ này anh nhớ. “Khụ.” Hắng giọng một cái, anh liếc mắt nhìn mẹ con cực phẩm, rồi nói: “Kể chuyện xưa về một lão hòa thượng và tiểu Hòa thượng với hai người thôi.” “Được 诶, Được 诶, con thích nhất là nghe chuyện xưa của hòa thượng.” Cậu bé cao hứng mà vỗ tay một cái, Vô Song cũng là mặt cười đầy lúm đồng tiền mà sờ sờ đầu con trai, nét mặt hai người đều là tràn đầy mong đợi Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là người một nhà vây quanh ở một chỗ, vừa nói vừa cười! Đông Bác Hải thấy vợ con vui vẻ như vậy, anh cũng phát ra nụ cười từ trong lòng, rất nghiêm chỉnh kể chuyện xưa —— “Ngày trước có ngọn núi, trên núi có ngôi miếu, trong miếu có một vị lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng ở, có một ngày lão hòa thượng nói với tiểu hòa thượng, ngày trước có ngọn núi, trên núi có ngôi miếu, trong miếu một vị lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng ở, . . . . . .” Nghe xong chuyện xưa của anh, hai mẹ con cùng cảm giác có một đám quạ bay qua đỉnh đầu! “A ~” Cậu bé ngáp một cái, duỗi duỗi lưng mỏi, thất vọng mà nói: “Thật nhàm chán.” Quả nhiên, hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng lớn hơn. “Khụ khụ. . . . . . Bảo bối, bây giờ đã khuya lắm rồi ngủ thôi ~” hai mẹ con nằm xuống, cậu bé ôm lấy eo thon nhỏ của mẹ, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. “Không thích truyện này, vậy ta đổi lại một truyện cười khác?” Đông Bác Hải hình như vẫn còn thấy hăng hái, không tin rằng chuyện xưa anh nói ra không làm cho bọn họ hài lòng. “Oa, chú sẽ kể truyện cười, con thích nghe nhất, cho chú một cơ hội, nói đi!” Cậu bé quyết định tin tưởng cha một lần nữa, lại tinh thần phấn chấn mà ngồi dậy, Vô Song lại bày ra tư thế Quý Phi say rượu nhìn anh, có vết xe đổ, lần này cô quyết định chỉ như người đi ngang qua nghe một chút. Hắng giọng một cái, Đông Tam Thiếu lại ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “Có con chim cánh cụt, nó cảm thấy rất nhàm chán, vì vậy nó liền bắt đầu rút lông của mình ra. Một cây, hai cây, ba cây. . . . . . Rút ra rút ra, lúc rút ra xong rồi. Thì sau đó nó nói: “Lạnh quá đó. . . . . .” Cạc cạc ~~ lại một bầy quạ bay qua đỉnh đầu. Cậu bé rùng mình một cái, khóe miệng co giật, “Là lạnh quá nha.” Thấy Đông Bác Hải hóa đá trong gió, lúc này Vô Song mới cười cổ vũ, cậu bé lại thất vọng một lần nữa và nằm xuống, ôm chặt hông của Vô Song, nhắm mắt lại buồn bực cúc cu: “Mẹ, không phải mẹ nói là ngày mai con phải thi sao, con mà thiếu ngủ thì không dám cam đoan có thể nhận được 1ΟΟ điểm đâu!” Ách ~ Vô Song ngẩng đầu liếc nhìn Đông Bác Hải, chỉ thấy mặt của anh —— đỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.