“Đích đích đích ——” Tiếng kèn xe hơi kinh hãi vang lên,
nhưng Vô Song không sợ hãi mà đứng lại, chờ đợi, cô nhắm mắt lại rồi nghĩ, thật
ra chết thì cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là sống mà không thể yêu! Mắt thấy
xe hơi chắc sẽ tông mạnh tới, nên Bạch Dạ phản ứng nhanh nhẹn, cậu xông tới
phía Vô Song, rồi ôm cô lăn mấy vòng trên mặt đất.
Xe hơi cũng tới rồi đột nhiên thay đổi, thắng gấp.
.
.
.
.
.
“Mẹ.” “Vô Song.” Hai cha con vội vã từ trên xe bước xuống, rồi
chạy tới, lúc này tài xế bị doạ nên thò đầu ra, rồi cực kỳ tức giận mắng: “Mie
nó, muốn tìm chết thì cũng đừng đổ thừa lên ông đây nhé, thật xui xẻo .
.
.
.
.
.” Đổi lại là bình thường thì hai cha con nhà này sao có thể
để người bắt nạt mắng như vậy chứ, đã sớm đánh cho hắn trở về rồi, nhưng bây giờ
bọn họ mới không quan tâm tới hắn, mà tập trung toàn bộ tinh thần lên trên người
của Vô Song.
Mắng mấy câu mà không ai để ý đến hắn, vì thế tài xế tức giận
lái xe đi! “Vô Song.” Đông Bác Hải sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tiếng gọi của
anh đều run rẩy, anh đỡ cô ngồi dậy rồi sau đó ôm cô vào trong ngực thật chặt,
trái tim muốn nghẹt thở, lần này cảm thấy hoàn toàn không còn nhịp đập.
“Mẹ, thật xin lỗi.
.
.
.
.
.
Thật xin lỗi, con biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con đi.” Cậu
nhóc lại sợ hãi khóc một lần nữa, trong quá khứ cậu đã gặp biết bao nhiêu trường
hợp kinh khủng nguy hiểm, kích thích, máu tanh hơn nhiều, cũng không có lần nào
cậu luống cuống, nhưng chỉ có lần này, thấy khoảnh khắc mẹ tìm chết, thì cậu cảm
giác cả người đều trống rỗng, hồn vía lên mây, hô hấp cũng muốn nghẹt thở! Ý thức
mãnh liệt ~ cậu không thể không có mẹ, không thể, tuyệt đối không thể! “Vô
Song, sao em lại ngốc như vậy.” Sau khi kinh hãi qua đi, thì Đông Bác Hải chất
vấn.
Vô Song không nói chỉ có khóc thôi, cô đây không phải là ngốc,
mà lúc này cô biết trái tim đã tan vỡ.
.
.
và tuyệt vọng.
“Lời thề mà anh đã nói với em, anh vẫn luôn ghi nhớ trong
lòng, anh không có phản bội em, mặc kệ là trái tim, hay là thân thể ——” Chuyện
cho tới bây giờ, Đông Bác Hải cảm thấy anh nhất định phải giải thích cho mình,
anh không muốn cô hiểu lầm anh nữa, anh rất sợ, hơn nữa còn là sợ muốn chết.
Anh luôn cho rằng không ai bì nổi mình, rất dễ dàng có thể nắm
cuộc sống người khác ở trong tay, thao túng ý nghĩ của người khác.
Nhưng, cô là ngoại lệ của anh, luôn khiến cho anh khó lòng
phòng bị, bắt đầu từ tuổi ngây thơ cô đã xông vào cuộc sống của anh.
Vô Song nức nở mấy cái, rồi sau đó ngẩng đầu đôi mắt đẫm lệ
nhìn anh —— “Em nhất định phải tin tưởng anh, em có thể hỏi An Sâm, nếu như
ngay cả An Sâm mà em cũng không tin tưởng, vậy anh có thể dẫn em đi tìm cô gái
kia, để chính miệng cô ta nói cho em biết.” “Không cần.” Vô Song hít mũi một
cái, rồi từ chối và có ý đứng dậy.
Đông Bác Hải chau chặt chân mày, bộ dạng có vẻ rất bi
thương, cô ‘ không cần ’ là có ý gì, cô vẫn không tin anh, muốn chia tay với
anh sao? Không, anh sẽ không chia tay với cô! “Vô Song, anh nói là.
.
.
.
.
.” “Em tin tưởng anh.” Cô đứng dậy, rồi nhẹ nhàng ngắt lời
anh định giải thích, lau khô nước mắt.
Cô nói cô tin tưởng anh, nhưng Đông Bác Hải nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn u buồn của cô, thì dây cung giương căng ở trong lòng chẳng những không
có buông lỏng, mà ngược lại càng quấn chặt hơn.
Trước kia khi cô nói cô tin tưởng anh thì sẽ luôn lộ ra một
khuôn mặt tươi cười chân thành, để cho anh yên tâm, nhưng mà bây giờ anh chỉ
nhìn thấy u buồn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không thấy được hai chữ chân
thành.
Chung quy là do tổn thương của cô quá sâu, nên khiến cho sự
tin tửơng của cô đối với anh giảm xuống! “Mẹ.” Cậu bé nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn
đầy nước mắt, lệ quang lấp lánh nhìn chằm chằm vào mẹ, cô thấy bộ dáng này của
con mà nói không đau lòng là giả.
“Mẹ, con đáp ứng với mẹ sẽ rời khỏi Mafia.” “Chủ tử, quy tắc
của rút khỏi chỉ có một con đường chết.” Bạch Dạ khiếp sợ mà nói.
Vô Song kinh hãi giật mình, ánh mắt sắc bén nhìn vào Bạch Dạ,
đây là cái quy tắc rách nát gì, chỉ cho phép gia nhập mà không cho phép người
ta rút khỏi? ! Bạch Dạ bỗng co lại, phu nhân nhìn cậu sắc bén thế này để làm
gì? Quy tắc này cũng không phải là do cậu lập, từ lúc Mafia thành lập thì đã có
rồi, tính ra cái quy tắc này còn già hơn cậu nữa! “Là thật sao?” Một lúc sau,
ánh mắt của cô chuyển sang cậu nhóc, và hỏi.
Cậu bé nức nở mấy cái, rồi gật đầu.
“F**k! bà già chết tiệt.” Tức giận vào đầu nên cô không nhịn
được mà nói lời thô tục, thật sự là biết người biết mặt mà không biết lòng, còn
tưởng rằng bà già kia là một người tốt, không nghĩ tới lại ác như vậy, NND,
đáng đời cho làm quả phụ! “Thôi, dù sao con trai cũng là do bà ấy nuôi lớn , đựơc
rồi ~ đừng khóc nữa, con xem đi cái hình dạng này của con mà gọi là thủ lĩnh
sao, thật là kém muốn chết, đã vậy còn khóc ở trước mặt thuộc hạ, con không thấy
xấu hổ sao.” Vô Song ra vẻ dạy dỗ người, thật là có vẻ của nữ bá vương.
Ách.
.
.
.
.
.
Cô đột nhiên thay đổi, khiến ba tên con trai cũng không khỏi
mở rộng tầm mắt nha! “.
.
.
.
.
.
Mẹ, mẹ không còn giận con?” Cậu bé không xác định mà hỏi lại.
“Giận cái gì mà giận, dù sao tên nhóc như con trước sau gì
cũng đã vô tình vô nghĩa rồi, mẹ nhận rõ sự thật sớm một chút, thì có thể làm
tính toán khác sớm một chút.” Giống như là cô đã thật sự nghĩ thông suốt, nên
nghiêm trang nói.
Cậu bé tủi thân, “Mẹ, bảo đảm sau này con sẽ nghe lời mẹ
nói.” “A!” Vô Song cười lạnh một chút, nó mới bây lớn đã xem lời của cô như cái
rắm, cô còn dám trông cậy sau này nó sẽ nghe lời nói của cô sao.
“Về nhà đi!” Đông Bác Hải thấy hai mẹ con cũng đã hoà hảo rồi,
thì mỉm cười đi tới, ôm vai thơm của cô, nhưng Vô Song né tránh tay của anh, rồi
đi thẳng đường trở về nhà.
“Mẹ chờ con một chút.” Cậu bé chạy đuổi theo cô, Bạch Dạ
cũng đuổi theo, chỉ để lại một mình Đông Bác Hải đứng ngổn ngang trong gió.
Đã nói, cô không thật sự tin tưởng anh!
********************************************** Ban đêm, gió lạnh thổi tới cửa sổ
thủy tinh của gian phòng Đông Đông Hải, gió lạnh nhẹ nhàng lay động màn cửa sổ
mềm mại bằng lụa mỏng, phát ra tiếng vang ào ào “Hắc xì.” Đông Đông Hải hắt hơi
một cái, bị gió lạnh làm cho tỉnh, anh ta co rúc lại ôm lấy thân thể, mơ mơ hồ
hồ mà mở mắt ra, vừa đúng lúc nhìn thấy có hai bóng người đi tới phía anh ta,
anh ta kinh hãi mà hô to một tiếng: “Quỷ .
.
.
.
.
.” Một tiếng này la lên khàn cả giọng và vang dội cả tòa biệt
thự, ông cụ nghe tiếng kêu thảm thiết của con trai, thì lập tức từ trên giường
bật dậy, trong tích tắc kia khi ông mở cửa phòng, thì Đông Bác Hải mặc áo ngủ,
dựa vào cạnh cửa hút thuốc cười lạnh nói với ông: “Cha, đã trễ thế này rồi mà
ngài còn chưa ngủ sao?” “Tụi bây làm cái gì với Đông Hải?” Vẻ mặt ông cụ lạnh
lùng chất vấn.
“Hô ~” Anh hít một hơi thuốc rồi nhả khói, sau đó ném tàn
thuốc xuống đất, bước lên vòng chắc cánh tay, và nhẹ nhàng thốt ra: “Chỉ là
giúp anh ta dọn dẹp một chút trí nhớ rác rửơi thôi, yên tâm đi, không có làm tổn
thương tới anh ta.” Ông cụ thở một hơi nặng trĩu, thấy Đông Bác Hải muốn đi,
thì ông chợt nói: “Mấy năm nay, thật sự cha đã thiếu nợ con, cha không nên đem
cái chết của Mỹ Lệ, trút lên trên đầu con, Tiểu Hải, mọi ngừơi chúng ta hãy để
xuống tất cả thành kiến và thù hận được không?” “Không thể ——” Đông Bác Hải
cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng nói.
“Bác Hải, mọi người đều là người một nhà, cần gì phải đấu đến
lứơi rách cá chết như vậy, cha già rồi chắc không sống được mấy năm nữa, nhưng
tâm nguyện duy nhất trước khi cha chết chính là hi vọng ba anh em con có thể
hòa thuận với nhau.” Khi nói chuyện trong mắt của Đông lão chứa đầy lệ nóng,
anh không quay đầu lại, cho nên không nhìn thấy được sự thành khẩn, cùng với buồn
phiền bất lực của ông.
Đông Bác Hải cười lạnh, quả đấm siết đến mức vang lên rắc rắc,
“Từ ngày mà ông vượt quá tình cảm, thì đã chắc chắn có cục diện ngày hôm nay,
cũng không thể thay đổi được kết cục sau đó, cho nên tôi có thể đáp ứng với ông
là sẽ không động đến Đông Đông Hải.” “Tiểu Hải.
.
.
.
.
.” Đông lão vội vàng kêu anh.
Lúc này anh mới quay đầu lại, và đôi mắt tỏa sáng hung ác,
“Tôi bỏ qua cho anh ta, vậy anh ta có bỏ qua cho vợ con của tôi hay không?”
Đông lão im lặng.
.
.
.
.
.
Đông Bác Hải hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên đối mặt với
ông cụ mà mềm yếu, nói không có thương hại là giả, cho dù là hận ông ấy, anh
cũng không quên được, ông ấy cũng từng yêu anh! Xoay người, Đông Bác Hải trở về
thư phòng, bởi vì Vô Song không cho anh vào phòng ngủ ~ “Ai.” Ông cụ đưa tay vịn
tường và thở dài, đây đều là vì hồi đó ông gieo xuống, nên mới có thể gây ra kết
cục ngày hôm nay.
Tiếng kêu thê lương kia của Đông Đông Hải, cũng đã đánh thức
Vô Song, cô mở cửa thì thấy Đông Bác Hải đứng ở ngoài cửa phòng ông cụ, thì cô
lui người về, im lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Thì ra chân tướng mà anh không muốn nói là như vậy, người muốn
mạng của cô lại là đại thiếu gia vẫn chưa lộ diện.
Mọi người đều là anh em, mặc dù không phải do một mẹ sanh
ra, nhưng cũng đều là cũng một người cha sinh ra, sao quan hệ lại hỏng bét đến
như vậy, đã vậy còn tàn sát lẫn nhau! Giữa bọn họ đến tột cùng là có thù hận
như thế nào? Đột nhiên, cô rất muốn hiểu rõ, không muốn đứa con bị chết không
minh bạch như vậy.
.
.
.
.
.
*** Trong phòng, Bạch Dạ và Ảnh Tử đều buộc chặt Đông Đông Hải
lại, trong miệng anh ta phát ra thanh âm “ưm ưm”, kêu không được bởi vì miệng của
anh ta đã bị bịt lại, hơn nữa cái đồ bịt miệng của anh ta lại cực kỳ.
.
.
.
.
.
ghê tởm, vì đó chính là quần lót của anh ta.
Đông Đông Hải củi mục này lại thích ngủ trần truồng, nên
toàn thân đều cởi sạch.
Sợ anh ta ầm ĩ đến sự nghỉ ngơi của mọi người, nên Bạch Dạ
thuận tay lấy quần áo anh ta để ở bên cạnh mà đút vào trong miệng của anh ta,
ai ngờ người này lại xấu xa như vậy, cậu lại bắt phải quần lót của anh ta có chết
không chứ.
“Ảnh Tử, trước tiên tôi cho hắn uống chai kia?” Bạch Dạ cầm
hai chai thuốc nước không lớn không nhỏ ở trong tay, ngẩng đầu thấy Ảnh Tử thì
sợ hết hồn, “Ôi mẹ nó, từ chỗ nào mà cậu lấy ra một ống kim lớn như vậy, cậu
cho rằng chích heo sao?” “Đưa thuốc nước cho tôi.” Đối với cậu ấy quái lạ, thì Ảnh
Tử rất bình tĩnh.
“Không phải chứ, tôi nghĩ rằng là đút cho hắn ăn đấy?” Thì
ra là tiêm vào.
Bạch Dạ đưa thuốc nước cho cậu ta, Ảnh Tử hút hai chai thuốc
nước vào ống kim, sau đó Bạch Dạ lại tà khí hỏi: “Tiêm vào chỗ nào của hắn?” “Đầu.”
Bạch Dạ liền cười hì hì, Ảnh Tử nhíu mày một cái, nhưng cũng không cảm thấy
chuyện này có cái gì mà buồn cười .
“Tôi lại cho rằng tiêm vào nơi đó.
.
.
.
.
.
Ha ha.” Bạch Dạ không có nghiêm chỉnh mà cọ xát cậu ta một
chút.
Ảnh Tử không thèm nghía đến cậu ấy ~ “Ưm ưm ưm.
.
.
.
.
.” Đông Đông Hải rất sợ chết nên nhìn ống kim to lớn ở trong
tay của Ảnh Tử, thì sợ tới mức mồ hôi rơi như mưa, liều mạng giãy dụa, anh ta
còn chưa muốn chết, không muốn chết.
“Bạch Dạ, đè hắn lại dùm tôi.” Ảnh Tử nói khi thấy anh ta
kích động như thế.
“Được rồi.” Bạch Dạ tiến lên đè bả vai của Đông Đông Hải xuống,
anh ta nghe nói muốn đánh vào đầu của mình, nên anh ta liều mạng lắc lắc đầu của
mình.
Anh ta lắc lắc đầu, nên Ảnh Tử không tìm được huyệt vị chính
xác, rất khó xuống tay, Bạch Dạ không nhìn được nữa, và mở miệng nói: “Thuốc
này cũng không làm anh chết được đâu, chỉ là giúp anh tẩy rửa một chút trí nhớ
không nên có thôi, nếu anh mà còn lộn xộn nữa, thì nước thuốc sẽ tiêm vào đầu
óc của anh, vậy anh sẽ chết rất khó xem đó.
Đông Đông Hải vừa nghe lời này thì sợ nên ngừng lại, đúng
lúc ấy thì Ảnh Tử tìm đúng huyệt vị của anh ta và cắm xuống!