Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 26: Chương 26: thư ký của chủ tịch




“Chủ tịch, Chúc tiểu thư đến rồi!” Kara tiến lên phía trước nói. “Ừ!” Ông cụ Đông Vũ Bằng gật đầu, Kara thức thời lui ra, rồi đóng cửa lại! “Mời ngồi!” Ông cụ chỉ vào ghế sofa đối diện nói, Vô Song gật đầu, rồi ngồi xuống. Đối mặt với Đông Vũ Bằng thì cô rất kinh ngạc, người đàn ông trước mắt này, thật sự là bạn thân ở trong miệng của ân sư sao? Sao mà thoạt nhìn hai người hoàn toàn không phải là cùng một lứa, mà ân sư của cô là ‘ York Hàn ’ tóc trắng xoá, nếp nhăn đầy mặt, cũng khác xa với bộ dạng có vẻ già nua có thể tùy thời tiến vào đất, mà Đông lão gia trước mắt, trên trán chỉ có một vài nếp nhăn như ẩn như hiện, khuôn mặt anh tuấn mạnh mẽ phấn chấn, nhìn qua không tới bốn mươi tuổi! Thật sự là một ông lão hơn sáu mươi sao? Vô Song rất rối rắm, rất hoài nghi. . . . . . “Cô chính là đệ tử của York, Chúc Vô Song?” Ông cụ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô, mặc dù hôm nay cô ăn mặc có vẻ tương đối thành thục, nhưng trang phục hoa lệ vẫn không che dấu được vẻ trẻ trung của cô, ông cụ cau mày, cô ấy thật sự có thể đảm nhiệm công việc thư ký của ông? “Đúng vậy, Đông lão gia ngài khỏe chứ, đây là đồ mà ân sư muốn tôi phải giao cho ngài, ông ấy nói ngài xem xong sẽ tin!” Vô Song từ trong túi lấy ra đĩa CD, đứng dậy hai tay đưa cho ông cụ, ông cụ đưa tay mà tiếp nhận đĩa CD, vẻ mặt nghi ngờ cũng không có rút đi chút nào, ông đem đĩa CD đưa vào máy vi tính. Ảnh chân dung của hiệu trưởng York Hàn nhảy ra —— “Ông già, tôi biết ngay mà, ông vừa thấy đệ tử yêu quý của tôi trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp thì nghi ngờ năng lực làm việc của con bé, ha ha, mấy chục năm rồi không gặp, cái bệnh đa nghi nặng của ông vẫn không đổi được, ngay cả tôi người bạn hơn năm mươi năm còn không tin, Vũ Bằng à, thật sự ông nên sửa đổi cái tật xấu này của ông một chút đi!” “Vô Song chính là học trò cưng của tôi, nếu không phải là do ông mở miệng vàng ra, tôi là nể tình giao tình của chúng ta lắm, mới tiếc rẻ mà bỏ những thứ yêu thích để tặng cho ông, ông cần phải thay tôi chăm sóc con bé thật tốt, ông dám để cho nó bị uất ức nửa phần thôi, tôi lập tức gọi nó về, để cho ông rên rỉ hối hận đi, ha ha ha. . . . . .” Khôi hài hóm hỉnh của hiệu trưởng York Hàn, từ trong cách nói chuyện của ông là có thể nghe thấy. Có bạn già bảo đảm, ông cụ không tin cũng không được, xem video xong rồi, ông quay đầu nhìn về phía Vô Song! Vô Song ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng ánh mắt của ông không kiêu ngạo không tự ti, vẻ mặt bình tĩnh trầm tĩnh, không nhìn ra một tia khẩn trương nào! Bởi vì trong cách nhìn của Vô Song, người với người là bình đẳng, không có phân chia thấp kém và quyền quý, ngồi đối diện với ông, cô cũng không cảm thấy ông có tiền có thế nên cao cao tại thượng, cô không có tiền không có quyền nên cẩn thận một chút, cô chỉ là rất đơn thuần mà xem ông như ông lão mà đối xử! Hồi lâu, ông cụ thoải mái cười một tiếng, mười ngón tay bắt chéo đặt lên bàn, giọng điệu cứng cáp có lực nói “Mặc dù cô là do York giới thiệu tới, nhưng tôi vẫn sẽ đối xử như nhau, thời gian thử việc một tháng, có ý kiến gì không? Nếu không có ý kiến thì ngày mai sẽ có thể đi làm, cụ thể quá trình công việc, Kara sẽ nói cho cô biết!” “Không có ý kiến, cám ơn ngài Chủ tịch!” Khẽ mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp của Vô Song hơi lộ vẻ vui mừng, đúng như cô nghĩ, Đông lão gia không làm cho cô thất vọng , cho cô được đi cửa sau, cô còn không vui sao! “Hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai gặp!” Ông cụ thân thiện hoà nhã nói. “Dạ, Chủ tịch tạm biệt!” Đứng dậy, Vô Song thi lễ, rồi rời đi. Khi cô đi tới cửa thang máy, chuẩn bị đi thang máy xuống lầu, thì một người con gái bước nhanh tới trước mặt cô, cười nói với cô “Xin chào, cô tới nhận công việc thư ký mới sao, tôi là nhân viên ở đây, tôi tên là Ngã Mễ!” Người này chính là chị thời thượng lúc nãy. “Chào chị!” Vô Song cũng tươi cười trả lễ lại với cô ấy. “Về sau cô có gì không hiểu, không rõ thì cũng có thể tới hỏi tôi, tôi nổi danh ở đây – là mật thám!” Ba chữ cuối cùng cô ấy lấy tay che lại nói rất nhỏ. “. . . . . . Được!” Vô Song buồn bực, lúc nào thì cô có nhân duyên tốt như vậy, mới đến phỏng vấn đã có người làm quen! “Đinh ——” thang máy đến, Vô Song gượng cười mà đi vào thang máy. Cô gái vẫn không quên nhắc nhở “Tôi tên là Ngã Mễ, cô nhớ nhé?” Vô Song gật đầu, cho đến khi thang máy khép lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.