Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 123: Chương 123: tình đầu của cậu nhóc




“Xích ——” Tiếng thắng xe vang lên, một chiếc xe BMW màu đen lóe sáng dừng lại, tài xế mặc âu phục màu đen, mang găng tay trắng xuống xe cẩn thận cung kính mà kéo cửa sau xe ra —— “Con trai” Đông Bác Hải tiến lên trước, ôm lấy cậu bé, rồi kiểm tra thân thể của cậu bé một chút nói: “Có sao không?” “Ai mà không có đạo đức công cộng như vậy, không có tư cách, không có mắt à?” Cậu nhóc bị ngã đau khạc ra bụi bậm, xoay người nhìn chiếc xe BMW kia, lớn tiếng kêu la, xì, lái BMW túm cọng lông, hôm nào cậu lái máy bay trực thăng hù chết nó.

Bên trong xe, một cậu nhóc mập mạp mặc tây trang màu đen mang mắt kính gọng đen chậm rãi bước ra ngoài, số tuổi cũng xấp xỉ Q Tử, nhưng vòng eo ước chừng hơn cậu một vòng, trong miệng vẫn còn đang không ngừng nhóp nhép, hình như vẫn còn chưa nuốt chuối vào bụng, cậu ấy khinh miệt liếc nhìn Q Tử một cái, rồi dùng sức nuốt chuối xuống.

“Tốt nhất là nghẹn chết nhà ngươi!” Cậu bé nói thầm một câu, không biết là miệng cậu độc, hay là cậu nhóc mập mạp kia xui xẻo, cậu ấy thật sự là nghẹn.

“Tam thái tử, cậu làm sao vậy?” Tài xế thấy thế, thì sợ tới mức sắc mặt tái xanh, nếu mà cậu ấy có một cái gì ngoài ý muốn, thì ông có cả một trăm mạng cũng không đủ để chôn theo.

“Tam thái tử, phun ra, mau phun ra.” Tài xế nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cậu ấy.

“Cha, sao ông bác kia ngốc vậy, dùng sức mà vỗ xuống cho nó chứ.” Thấy bộ mặt của cậu nhóc mập mạp bị nghẹn đến đỏ bừng, cậu lại không đành lòng mà lo lắng thay cho cậu ấy, tài xế kia cũng quá ngốc mà, điểm thông thường này mà cũng không hiểu, còn không bằng đứa nhỏ như cậu đây.

Đông Bác Hải cừơi cười, nhưng là với cách nhìn khác, không phải là ông ta không hiểu, mà là không dám —— “Con trai, đi qua giúp một tay.” “Vì sao con phải giúp nó?” Cậu ấy mới vừa làm hại cậu vấp ngã, cậu mới không muốn giúp cậu ấy.

“Muốn báo thù, phải giúp cậu bé ấy.” Ánh mắt hai cha con đan vào nhau, Q Tử đã hiểu ý của cha, gật đầu một cái, rồi cậu hưng phấn chạy tới, nói với ông bác tài xế: “Ông tránh ra.” Ông bác tài xế không còn cách nào nên chỉ có thể tránh ra —— Cậu nhóc lui về phía sau ~ lui về phía sau ~ lui về phía sau nữa ~ sau đó chạy tới, từ phía sau dùng sức đạp một cước vào nhóc mập mạp, cả người cậu ấy nghiêng tới trước, và trong khoảnh khắc một miếng chuối chưa cắn nát đã từ trong miệng cậu ấy bay phun ra, cậu ấy cũng té nhào xuống đất, ngã chỏng vó.

“A ~” Tài xế thất kinh, sắc mặt lúc này đã từ trắng biến thành đen, vội vàng chạy tới đỡ cậu ấy dậy, “Tam thái tử, Tam thái tử.

.

.

.

.

.Có sao không?” Thù này đã được báo thoải mái quá! Không nhịn được cậu nhóc che miệng khom người bật cười ‘ hì hì ’‘ hì hì ’.

“Đau quá.

.

.

Là ai mắt chó đui mù dám đá bản thái tử?” Cậu nhóc ngã đau bò dậy tức giận hỏi tài xế.

“Tao.” Q Tử không những không sợ cậu ấy, kiêu ngạo mà nâng cằm lên khiêu khích.

“Rễ hành, cây tỏi như mày mà dám đá bản thái tử, đồ dân đen.” Cậu ấy đẩy tay tài xế ra, sãi bước đi tới phía Q Tử, chống eo thùng nước hai đứa đứng mặt đối mặt, trừ chênh lệch hình thể ra, thì chiều cao gần như ngang nhau.

“A xí, mày mới chính là đồ hèn hạ!” Cậu nhóc cũng không phải là ăn chay, cũng hung hăng mà chống nạnh, và còn ưỡn bộ ngực nhỏ lên.

Đông Bác Bải thấy hai đứa nhỏ cãi nhau không những không giúp một tay, không khuyên giải gì cả, mà còn ôm đôi tay, khóe miệng hơi cong thần thái ra vẻ xem cuộc vui, thật ra thì đứa bé này anh biết —— “Mày mắng tao hèn hạ?” Nhóc mập mạp khó tin mà chỉ vào mũi mình, hiển nhiên là chưa từng có người nào dám mắng cậu ấy, a.

“Đúng ~ chính là mắng mày đồ hèn hạ.” Sợ cậu ấy không tin cậu dám mắng cậu ấy, nên Q Tử lại mắng: “Mày không phải chỉ là đồ hèn hạ, mà mày chính là người thối, cứt chó thối.” “Mày ~” Vẻ mặt của cậu nhóc mập mạp cũng tức tối, đưa ra một ngón tay mập mạp chỉ chỉ vào cậu bé, mắng: “Mày mới chính là dưa chuột nát, trái cà chua thối, cây khoai tây dị dạng, cải trắng nát không ruột.

.

.

.

.

.” Một câu tất cả đều là tên tuổi rau dưa.

Chờ cậu ấy mắng xong, thì cậu nhóc cũng hóa đá! “Ha ha, thế nào mày chịu thua chưa?” Cậu nhóc mập mạp đó đang đắc ý, giống như là được trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn vậy, nhưng Thái Tử Gia giống như cậu ấy thì không biết tiền là vật gì, coi như có trúng năm mươi tỷ chắc cũng không có cao hứng như thế.

Tài xế ở bên cạnh, đã 囧 nói không ra lời nữa, chuyện cười của Tam thái tử này ầm ĩ lớn rồi.

.

.

.

.

.

Quả nhiên, một lát sau —— “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

.

.

.

.

.” Cậu nhóc cười đến thắt lưng cũng không đứng thẳng lên được rồi, đây là lời ngu ngốc nhất mà lớn như vậy rồi cậu mới nghe qua, rất rất rất rất buồn cười.

“Ái Tuyết tiểu thư.” Bỗng chốc, bên trong xe lại có một cô bé đi ra, cô bé mặc váy nấm màu lam nhạt, tóc thật dài được cột thành một búi tóc thật cao, trên búi tóc gắn một cái vương miện, làn da của cô bé trắng hồng như trứng gà bóc vỏ, trông rất mịn màng, ngũ quan càng hoàn mỹ đến không thể chê được, lông mi đen dày vừa dài vừa cong, đôi mắt giống như quả nho trơn mọng nước, sống mũi nhỏ thanh tú, môi anh đào trắng mịn tản ra ánh sáng nhạt, là vì có thoa lên một lớp son nước, giống như là cây đào mật ướt át tươi đẹp, làm cho người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.

Nhìn thấy cô bé thì cậu nhóc cũng không nhịn được mà “Oa” một tiếng, có loại cảm giác hai mắt tỏa sáng, tâm thần sảng khoái, không phải là cậu chưa từng gặp qua mỹ nữ, ngược lại cậu đã gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, dáng dấp của cô bé xinh đẹp tiêu chuẩn như vậy, so với Laury còn hơn Laury.

“Thật là không hiểu nổi, Doãn Bách Đống sao tôi lại quen biết với cái tên ngu ngốc như cậu.” Cô bé đi tới, thay đổi bộ dáng xinh xắn mới vừa rồi, chán ghét mà giễu cợt nhóc mập mạp.

“Lâm Ái Tuyết, mình biết cậu sao?” Nhóc mập mạp không phục mà trả lời.

“Ngu ngốc!” Cô bé trợn trắng mắt lên, không biết thì sao cậu ấy lại có thể gọi lên tên của cô, nói chuyện với cậu ấy quả thực là sỉ nhục chỉ số thông minh của mình, gây gổ cùng với cậu ấy chỉ càng làm năng lực kém đi, quay ngoắt một cái, cô bé không để ý đến cậu ấy nữa, đi tới trước mặt Q Tử, vẻ mặt rất lạnh lùng mà hỏi: “Phòng hiệu trưởng đi như thế nào?” “Ách.

.

.

.

.

.

Từ nơi này đi thẳng sau đó quẹo cua sau đó đi qua hành lang rồi lại quẹo cua, lại.

.

.

.

.

.” “OK, tôi biết rồi !” Lời này làm như là cô bé đang lầm bầm lầu bầu, bởi vì căn bản cô bé không có nhìn cậu bé một cái, mà trực tiếp bỏ đi.

“Ái Tuyết tiểu thư, ngài đợi chút.” Tài xế sao dám yên tâm để cô bé đi một mình, ông lập tức trong khuyên nhóc mập mạp, “Tam Thiếu Gia, chúng ta nhanh đi trình diện đi, nếu mà báo danh trễ, thì không chừng phu nhân sẽ đưa ngài đi chỗ xa hơn đấy.” Ông thật sự là không còn cách nào, nên mới lên tiếng đe dọa.

Tính khí tiểu thư thiếu gia đều là do nhà có tiền, nên thật khó phục vụ! Cậu nhóc mập mạp vừa nghe thì trong bụng chợt lạnh, cho dù có ngàn vạn cái không muốn thì cũng phải gật đầu mà đuổi theo bước chân của Lâm Ái Tuyết, bởi vì cậu thật sợ cọp mẹ ở trong nhà, nếu không sợ mẹ, thì hẳn là cậu đang ở Học Viện Hoàng Gia thành phố F chứ sao có thể tới cái trường học rách này thụ huấn chứ.

“Nhóc con, vừa ý cô bé nhà người ta à?” Thấy con trai cứ mãi nhìn bóng lưng cô bé kia, nên Đông Bác Hải cười cười ha ha nói.

Quay đầu trở về, cậu bé đỏ mặt có chút ngượng ngùng, mà lên tiếng phủ nhận: “Không có.” Cúi đầu ngồi lên xe, lúc khoảnh khắc đóng cửa xe, cậu còn liếc một cái.