Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 97: Chương 97: trái tim của tôi lạnh quá




“Yên nhi” Vô Song đứng ở bên giường, gọi cô ấy một tiếng, Thư Yên ngủ say như chết, vẫn không nhúc nhích. Vô Song hít sâu một hơi, rồi đến gần cô ấy, ngồi xuống ở bên giường, lắc lắc cánh tay của cô ấy, “Yên nhi tỉnh.” “Ưm ~” Thư Yên buồn bực cúc cu một tiếng, mơ mơ màng màng nhăn nhăn mắt, chớp mắt thấy là Vô Song, thì cô bị sợ nên giật mình, rồi bỗng nhiên ngồi dậy, sống lưng phát lạnh chống đỡ ở đầu giường, hoảng sợ nói: “Vô Song, sao cậu lại tới đây?” “Yên nhi, sao đầu cậu đầy mồ hôi, bị phát sốt sao?” Vô Song không biến sắc nhìn cô ấy, đưa tay sờ sờ cái trán của cô ấy, không có phát sốt nha. “Không có ~ không có gì, chỉ là vừa mới gặp một cơn ác mộng!” Thư Yên lau mồ hôi lạnh trên trán, nụ cười cứng ngắc. “Cơn ác mộng thế nào, nói cho mình nghe đi.” Bên môi của Vô Song cũng dâng lên nụ cười nhạt, nụ cười xa lánh này khiến Thư Yên cảm thấy sợ. Cô vội đổi chủ đề, cười nói: “Vô Song, sớm như vậy cậu đến tìm mình, có phải là muốn mình đi dạo phố với cậu hay không, được, cậu chờ mình một chút, mình đi đổi bộ quần áo.” “Yên nhi, không phải cậu mệt mỏi sao?” Vô Song nhíu chặt chân mày, vô cùng đau đớn nhìn cô ấy, cô tới cũng không phải là hỏi tội, chỉ là muốn đi chứng thực một chút, Thư Yên có liên quan đến chuyện như vậy hay không, nhưng cô còn chưa hỏi gì, thì cô ấy đã tự rối loạn, không đánh đã khai rồi. “Vô Song ——” Thư Yên nhìn cô ấy, cô biết cô không thể gạt được Vô Song, bởi vì các cô đều hiểu nhau rất rõ, cho nên ở trước mặt nhau đều không dấu được chuyện gì. Cô quỳ gối ở trên giường nắm lấy tay của Vô Song, đôi mắt đo đỏ nói: “Tô Lộ thật sự không phải là mình giết đâu, Vô Song cậu phải tin tưởng mình.” “Vậy trước khi cô ấy chết từng bị người ta xâm phạm tình dục, không phải là cậu sai người làm?” Vô Song kích động đến mức cất cao giọng, trái tim đau đớn đến mức hít thở không được. Thư Yên trầm mặc và cúi thấp đầu xuống, nước mắt rơi đôm đốp đôm đốp . . . . . . “Yên nhi, sao lòng dạ cậu trở nên độc ác như vậy, cậu chính là Thư Yên mà mình biết đó sao?” Vô Song tức giận đến mức lập tức đứng lên, mắt đỏ hồng. “Vô Song, thật sự mình không muốn hại chết cô ấy, mình ~ mình chỉ là muốn cho cô ấy một bài học, ai bảo miệng cô ấy không chịu ngăn lại mà nói lung tung. . . . . .” Hai mắt Thư Yên đẫm lệ ngẩng đầu lên, nắm chặt tay của Vô Song không buông, sợ đến cả người run run. “Yên nhi, cậu thật sự rất ác độc, cậu tự tay hại chết một mạng người, cậu có biết hay không, là cậu bức tử cô ấy.” Vô Song dùng sức thu tay của mình lại, điên cuồng mà gầm thét với cô ấy, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống. Tim của cô ~ lạnh quá ~ thật là loạn ~ thật là đau. Tại sao Yên nhi lại biến thành như vậy, ai tới nói cho cô biết, chín năm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ là ra khỏi nước một chuyến, tại sao lại giống như đi vào Quỷ Môn quan một chuyến vậy, trở về mọi chuyện đều đã là vật còn người mất rồi. “Vô Song, thật xin lỗi.” Thư Yên nức nở. “Yên nhi, rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu chuyện gạt mình, nói cho mình biết, cậu nói cho mình biết đi?” “. . . . . .” Thư Yên trầm mặc không nói. Sự trầm mặc của cô ấy không thể nghi ngờ là một thanh kiếm chặt đứt tình bạn giữa các cô, bọn họ không còn là bạn bè không có gì giấu nhau nữa, xa cách giống như là người xa lạ, “Yên nhi, cậu chính là Thư Yên mà mình biết đó sao?” Vô Song mắm chặt thành nắm đấm, hỏi lại một lần nữa, cô cũng không biết là hỏi cô ấy, hay là hỏi mình, cô thật sự không thể tiếp nhận cô ấy như vậy, không thể tiếp nhận ~ “Vô Song, mình biết sai rồi, cầu xin cậu tha thứ cho mình, chỉ một lần này thôi.” Thư Yên quỳ rồi đi về phía cô ấy, lại một lần nữa nắm tay của cô ấy. Vô Song nhìn cô ấy, bộ dạng khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trong lòng lại đau đớn lại khó chịu, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, Thư Yên tốt cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, đối với Vô Song mà nói, cô ấy không chỉ là em gái của cô, mà còn là đại ân nhân của cô, cô và con trai có thể sống đến bây giờ, toàn bộ đều là Thư Yên giúp đỡ —— Cô thật không thể hạ quyết tâm đi tố giác cô ấy, nhưng mà không làm sao quên được, tựa như gương bể vĩnh viễn cũng sẽ có khe hở, tình bạn giữa bọn họ cũng sẽ không trở về như lúc ban đầu được nữa. Vô Song hít hít nước mắt, rút tay về, lui về một bước, rồi xoay người khóc bỏ chạy. . . . . . “Vô Song.” Thư Yên gọi cô ấy lại, nhưng cô ấy lại mắt điếc tai ngơ. Thấy thân ảnh của Vô Song hoàn toàn biến mất, Thư Yên mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào hiểu biết của cô với Vô Song, thì cô ấy nhất định sẽ không đi tố giác mình, lau lau nước mắt, Thư Yên chuẩn bị xuống giường, đột nhiên điện thoại di động truyền đến một cái tin nhắn, cô lấy di động qua xem, bốn chữ rất ngắn gọn. “Hủy — bọn — họ — đi” —————————————————— Vô Song liên tục khóc chạy đi, chạy rất xa, đến khi chạy hết nổi cô mới dừng lại, vừa đi vừa khóc ~ đau đớn trong lòng không khóc ra, cô sẽ bị đau mà chết . Tình yêu đã từng ~ bội bạc, hôm nay tình bạn ~ cũng đã tan thành mảnh nhỏ, tại sao lại như vậy, tại sao phải trừng phạt cô như vậy, rốt cuộc cô đã làm sai chổ nào? “Ô ô. . . . . .” Cô khóc đến không còn hơi sức, ngồi xổm xuống, rồi vùi đầu vào đầu gối. “Sao thế?” Đông Bác Hải lái ô-tô tới, thấy cô ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, đỡ cô đứng lên. “Bác Hải” ngẩng đầu thấy là anh, Vô Song ôm chặt hông của anh, khóc tàn bạo hơn nữa. “Ai bắt nạt em.” Anh ôm cô đưa vào trong ngực, lạnh lùng nói. Vô Song lắc đầu, anh lại nói: “Vậy sao em khóc?” “Bác Hải, cái gì cũng đừng hỏi, để cho em ở trong ngực của anh khóc một trận được chứ?” Cô chỉ muốn mượn lồng ngực ấm áp của anh để khóc lớn một trận. Anh nhẹ “Ừ” một tiếng, đem cằm dưới chống ở trên đầu cô, ôm cô thật chặt, cho cô dựa vào, lẳng lặng cùng với cô, để cho cô thổ lộ ~ cô khóc cho đến khi ngủ thiếp ở trong lòng anh, anh mới ôm cô lên xe. Gần tối, cậu bé gọi điện thoại tới nói tối nay cậu lại ở nhà thầy giáo bảnh bao không trở về, Đông Bác Hải để điện thoại xuống, rồi đến phòng bếp ~ Anh ở trong phòng bếp bận rộn một trận, mùi thơm của thức ăn dụ cho Vô Song tỉnh, cô ngủ hơn nửa ngày, bụng kêu ùng ục ùng ục. Đi tới phòng bếp thì sợ hết hồn, chỉ thấy Đông Tam Thiếu đang xào gì đó, dĩ nhiên cô quan tâm không phải là anh xào cái gì, mà là anh tự mình xuống bếp —— anh biết nấu ăn? ! “Anh, anh đang xào cái gì vậy?” Anh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, “Em đã tỉnh, anh đang xào thịt bò bít tết.” “Anh, anh biết xào thịt bò bít tết?” Thật không thể tưởng tượng nổi. “Ừ ~ và cũng sẽ ăn món này.” Vẫn là rỗi rãnh không có gì làm nên dựa theo sách vở học, nhưng Đông Tam Thiếu này đặc biệt thông minh, học cái gì cũng đều vừa học liền biết. “Đói bụng không, ăn được rồi.” Anh đem thịt bò bít tết đặt ở trong đĩa, tắt lửa, rồi bưng cái đĩa đi tới đặt ở trước mặt Vô Song, sau đó lại ấn cô ngồi lên trên ghế, đưa dao nĩa lên, “Thử xem hương vị thế nào?” Vô Song nhìn anh, cảm động đến nỗi không biết làm sao, giống như công tử nhà giàu kiêu ngạo kia, không những không ngại cô mồ côi cha mẹ, mà còn đối với cô tốt như vậy, hạnh phúc như vậy thật sự làm cho cô cảm thấy không yên. “Sợ anh làm không ngon, nên không dám ăn à?” Thấy cô chậm chạp không chịu động dao nĩa, Đông Bác Hải nhíu mày, có chút bị đả kích rồi. “Không phải vậy ——” Vô Song lắc đầu, nhận lấy dao nĩa trong tay anh, cắt một phần nhỏ đặt ở trong miệng, từ từ nhai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.