“Chú ba, không phải là người anh hai này nói chú nha, loại chuyện
bắt chó đi cày xen vào việc của người khác này, không phải là việc chúng ta nên làm, có phải là chú quá rảnh rỗi đến nỗi bị khùng không, nếu thế thì mua đống than đá rửa đi. . . . . . Cũng tốt hơn là phí sức với loại chuyện đó, lại chẳng có kết quả tốt, ha ha!” Ông anh hai nhà họ Đông,
Đông Đông Hải sắc bén châm chọc nói. Ông anh cả nhà họ Đông, Đông Hải Sinh vẫn chưa lên tiếng, chỉ ở bên cạnh bật cười, làm người khách xem! Đông Bác Hải nhặt ly trà ở trên bàn lên, khẽ
nhấp một ngụm trà, lông mày đen dày khẽ nhíu lại, loại giọng nói dễ nghe trầm như đàn vi-ô-lông-xen vang lên “Muốn nói rãnh rỗi, em trai đây sao có thể nhàn rỗi được như anh hai, tôi cũng muốn khuyên anh hai một câu, thay vì nhàn rỗi bảo người ta giám thị nhất cử nhất động của tôi, chẳng thà tốn thêm chút tâm tư suy nghĩ làm sao mà tìm năm tỷ đã thua hết trở về đi, hử?” Môi mỏng nhếch lên, đắc ý mà khinh miệt. Chợt, sắc mặt Đông Đông Hải thay đổi, có thể nói là thẹn quá hoá giận, bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói “Đông Bác Hải, mày là thứ gì, mà dám nói chuyện với tao như vậy.” Shit! Đông Đông Hải tức giận đến nỗi muốn cãi
nhau, Đông Bác Hải nó chẳng qua chỉ là một đứa do vợ nhỏ sinh ra, có tư
cách gì mà cười nhạo anh. Muốn cười nhạo cũng là anh cười nhạo nó, tiện chủng! “Chú hai” thấy tình thế không ổn, Đông Hải Sinh
cũng đứng lên, nắm chặt cánh tay Đông Đông Hải mà khuyên nhủ “Chú ba
cũng là có ý tốt, em hãy bớt giận.” “Xì, tôi cần lòng tốt của nó?” Đông Đông Hải đưa tay chỉ Đông Bác Hải, chẳng thèm ngó tới nói. “Chú hai!” Đông Hải Sinh nháy mắt với anh ta, ý
bảo anh ta đừng ầm ĩ nữa, chuyện như vậy mà truyền tới tai cha, xui xẻo
chính là anh ta. Đông Bác Hải tao nhã mà đặt ly trà xuống, nụ
cười bên môi càng sâu, đứng thẳng lên lên, cái đầu của ba anh em không
thua kém bao nhiêu, anh nhìn thẳng vào ông anh hai họ Đông, khóe môi
cong lên cười lạnh “Tôi không phải là thứ gì? Vậy thì mời là anh hai nói cho tôi biết là thứ gì, vậy năm tỷ không cánh mà bay kia đi đâu?” “Đông Bác Hải!” Đông Đông Hải giận đến mức cả
người phát run, mặt trắng rồi đen, đen rồi trắng, nắm chặc quả đấm hận
không thể lập tức nện lên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh ta, dựa
vào chi, làm sao anh cũng không ngờ tới, Đông Bác Hải dám công khai đấu
với anh, càng khiến cho anh không dự đoán được vẫn còn đang ở phía sau. “Là tao thua mất thì sao?” Đang tức giận nên
Đông Đông Hải không chút nghĩ ngợi mà thừa nhận, còn nhìn chằm chằm vào
Đông Bác Hải, một tư thế xem mày làm gì được tao. Không ngờ, từ sau lưng truyền đến một tiếng nói “Thằng khốn!” “Cha ——” Đông Hải Sinh và Đông Đông Hải quay đầu, chỉ
thấy giày tây của Đông lão gia từ từ bước xuống cầu thang, nét mặt già
nua có vài nếp nhăn, cực kỳ khó coi, một đôi mắt thâm thúy nhìn Đông
Đông Hải thật chặc, thấy vậy bàn chân anh ta đổ mồ hôi lạnh, da đầu tê
dại. Lúc này ở trong phòng khách, an tĩnh đến mức quỷ dị. . . . . . “Anh cả. . . . . .” Anh ta nhỏ giọng kêu Đông
Hải Sinh một tiếng, hi vọng ông anh cả có thể giúp anh ta nói một câu,
nếu không nhất định anh sẽ chết! Giờ phút này Đông Bác Hải nhìn thấy Đông Đông
Hải giống như con gà bệnh, nụ cười chế nhạo càng tăng thêm không có
giảm, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn. Anh ta có thể phái người giám thị nhất cử nhất động của anh, chẳng lẽ, anh cũng không sao! À, lần này anh xem anh ta có đắc ý đến mức nào! “Ôi!” Đông Hải Sinh thở dài, cũng đã bảo nó đừng náo loạn nữa, mà không nghe, lần này đã gây họa, biết mình ngu xuẩn
chưa. Liếc xéo Đông Bác Hải một cái, Đông Hải Sinh âm
thầm cắn răng, nó có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là con trai của vợ bé, bọn họ mới là con trai trưởng của vợ chánh sinh ra, coi như nó đánh bại
thằng em thứ hai ngu xuẩn đần độn như heo kia, cha, cũng sẽ không có mấy phần kính trọng nó. “Cha. . . . . .” Nhìn ông cụ gần trong gang tấc, Đông Đông Hải nuốt nước miếng xuống. “Đồ khốn nạn!” Ông cụ giơ tay lên, một cái tát
nhẫn tâm đánh vào trên mặt anh ta, dấu tay đỏ tươi bốc lên trong nháy
mắt.