Vô Song xin nghỉ một tuần, gọi xe đi tới nhà Tô Lộ, đang chuẩn bị đi vào, thì đột nhiên bị người gọi lại, cô nghiêng đầu nhìn thấy là Kiều
Lệ Vũ, tay đang cầm hoa cúc trắng không khỏi nắm thật chặt, tim giống
như là một bó bông chặn lại, rất không thoải mái, trước kia cô cảm thấy
anh có lỗi với cô, bây giờ cô cảm thấy là cô có lỗi với anh. “Cùng nhau đi!” Đi tới trước mặt cô, Kiều Lệ Vũ thản nhiên nói. Vô Song gật đầu một cái, hai người cùng sóng vai đi
vào, dọc theo đường đi hai người cũng trầm mặc không nói gì, sau lại
chính là Kiều Lệ Vũ phá vỡ sự yên lặng, anh hỏi: “Sao Thư Yên không cùng đi với em?” Tim của Vô Song bị siết chặt một chút, nghiêng đầu
ngước nhìn Kiều Lệ Vũ, chỉ thấy vẻ mặt anh bình thản không nhìn ra đầu
mối, cô cúi đầu nhàn nhạt đáp lại: “Yên nhi bận việc.” “Đang bận cái gì?” Vẫn là giọng điệu tùy ý, nhưng lại làm cho Vô Song không nhịn nổi, cô dừng lại chân, nhìn lên anh, cất cao âm lượng, “Anh muốn hỏi cái gì thì nói rõ đi, không cần quanh co lòng
vòng.” Kiều Lệ Vũ sửng sốt một chút, không ngờ tới Vô Song sẽ có phản ứng lớn như vậy —— “Anh hoài nghi là Yên nhi hại chết Tô Lộ có đúng hay
không? Làm sao anh không nghi ngờ là tôi hả, tôi là nghi ngờ lớn nhất.” “Vô Song, em và Thư Yên không giống nhau.” Kiều Lệ Vũ ôn hoà nói: “Thư Yên không đơn giản như em nghĩ đâu.” “Kiều Lệ Vũ —— Yên nhi là hạng người gì, còn chưa tới phiên anh đánh giá đâu.” Vô Song quát anh, Kiều Lệ Vũ kinh ngạc nhìn
cô, chỉ thấy đôi mắt cô đỏ lên nước mắt đang lấp lánh, hồi lâu sau anh
thở một hơi nặng trĩu, lúc đi vào để lại cho Vô Song một câu: “Vô Song em yên tâm, anh sẽ không đi tố giác Thư Yên
đâu, anh chỉ là muốn cảnh tỉnh em, Thư Yên mà em biết từ ba năm trước
đây cũng đã thay đổi rồi, em có thể bao che cô ấy nhất thời, nhưng em
không thể bảo vệ cô ấy cả đời được.” Vô Song cúi đầu, hoa cúc màu trắng rơi trên mặt đất,
các ngón tay siết chặt, nước mắt cũng nhỏ xuống trên mặt đất từng giọt
từng giọt, thật ra thì cô cũng biết bao che Thư Yên là không đúng, nhưng mà ~ nhưng mà cô thật sự không thể hạ quyết tâm được. Ở phía trước là nhà của Tô Lộ, chỉ đi vài bước là
đến, nhưng mà chân của cô giống như là bị đáng tại chỗ vậy, bước cũng
không bước được, cô lấy mặt mũi gì để đối mặt với người nhà cô ấy —— Cô hỗn độn ở trong gió thật lâu ~ thật lâu, lâu đến
nước mắt cũng khô luôn, Kiều Lệ Vũ từ bên trong đi ra thấy cô vẫn còn
đang đứng, ánh mắt hơi giật mình, nhưng chỉ là một cái chớp mắt đã khôi
phục bình tĩnh, cô vẫn là Chúc Vô Song cố chấp ương ngạnh mà anh biết. “Đi thôi.” Đi tới bên người cô, anh nhẹ nhàng đụng một cái vào cánh tay của cô. Vô Song giật mình nhìn anh, thì anh nói: “Chẳng lẽ em muốn đứng ở chỗ này đến trời tối?” Vô Song lại cúi đầu lần nữa, lần này anh trực tiếp kéo cánh tay của cô, rồi kéo cô đi —— “Muốn ăn cái gì?” Anh nhẹ nhàng thay đổi đề tài, ăn cơm. “Tôi không đói bụng.” Vô Song vẫy cánh tay máy lần,
cũng không giãy ra được, nhưng cô lại không muốn nổi nóng với anh, tư
thế hai người đi cùng một chỗ đặc biệt tức cười ~ khôi hài, giống như là đôi tình nhân đang giận dỗi. Không biết một màn này đã bị người ta dùng máy chụp ảnh chụp rất rõ ràng. “Anh hơi đói bụng, theo anh ăn bữa cơm đi, coi như là cùng người bạn cũ nhiều năm không gặp ăn bữa cơm thường.” Kiều Lệ Vũ
buông tay cô ra, ánh mắt sâu kín nhìn cô. Tình yêu đầu từng để tâm tiến hành dù sao cũng là khó quên, cho dù không thương, nhưng cũng có chút cảm giác kỳ lạ tồn tại
như cũ, huống chi bây giờ trong lòng cô có thẹn đối với anh, cho nên Vô
Song do dự một chút, rồi cũng không có cự tuyệt. “Lên xe thôi.” Anh mở cửa xe giúp cô, Vô Song ngồi lên. Thấy xe lái đi, người chụp ảnh kia gọi điện thoại cho Đông Bác Hải ~~~ Hai người tới một tiệm lẩu, trước kia Vô Song thích
ăn nhất là lẩu, bây giờ cô đã quen ăn thực phẩm thanh đạm của Italy,
hứng thú đối với lẩu đã không còn đậm nữa. “Anh nhớ trước kia mỗi lần hỏi em muốn ăn cái gì, em
luôn không chút nghĩ ngợi mà trả lời anh ~ ăn lẩu, anh còn cam kết chờ
sau này có tiền, nhất định anh sẽ dẫn em đi ăn lẩu ngon nhất.” Bây giờ
anh có tiền, thì cô lại không thuộc về anh nữa, tạo hóa trêu ngươi mà. “Phải không? Tôi đã quên rồi.” Vô Song dội cho anh
một chậu nước lạnh, thật sự cô không muốn anh nhắc lại chuyện trước kia, quá khứ của bọn họ giống như là một con dao ở trên tim cô, đụng vào một lần thì sẽ đau một lần. Ánh mắt của cô chưa từng chạm đến anh một cái, cho
nên cũng không có phát hiện trong mắt Kiều Lệ Vũ có lệ, anh thử hỏi:
“Vô Song, nếu như nói chuyện chín năm trước, là một hiểu lầm, em có trở
lại bên cạnh anh hay không?” “Anh cảm thấy có thể sao?” Lúc này Vô Song mới nhìn
anh, nét mặt có chứa châm chọc, hiểu lầm, tại sao có thể là hiểu lầm?
Nếu như chỉ là hiểu lầm thì cô cũng sẽ không xa xứ bên ngoài chờ đợ đến
chín năm, cũng sẽ không sinh hạ con trai. “Nếu như đây chỉ là hiểu lầm?” “Sẽ không, lần này anh nên hết hi vọng đi!” Có lẽ giờ khắc này Vô Song là đang giận dỗi, nhưng điều này cũng thật sự là tiếng lòng của cô, bọn họ không trở về được, từ một khắc cô đi nhầm căn phòng kia, cũng đã thay đổi số mạng của bọn họ. Kiều Lệ Vũ cũng thấy được nghiêm túc ở trong mắt của
cô, anh không khỏi cười một tiếng, đau lòng đến rỉ máu, “Không làm được
tình nhân, anh hi vọng chúng ta còn có thể làm bạn.” “Anh cần gì như vậy chứ? Bây giờ hai chúng ta đã
không còn thiếu nợ nhau rồi.” Anh phá hủy trong sạch của cô, cô cũng coi như là gián tiếp làm thương tổn bạn gái của anh, lần này huề nhau. Lộ Lộ không phải bạn gái của anh —— Những lời này Kiều Lệ Vũ ngẹn ở trong cổ họng, anh
biết cô hiểu lầm, nhưng anh lại không nghĩ giải thích, như vậy có thể
khiến cho cô cảm thấy thoải mái trong lòng một chút, vậy thì cứ như thế đi. Yêu đều là ích kỷ , anh yêu Vô Song cũng là ích kỷ , cho nên anh không hy vọng cô không vui vẻ! Lẩu nóng hổi, Kiều Lệ Vũ gắp cho Vô Song một miếng
thức ăn, nói: “Vô Song, đây là miếng khoai tây em thích ăn nhất.” “Cám ơn để tự tôi.” Vô Song cự tuyệt ý tốt của anh, gắp một miếng ngó sen rồi cúi đầu ăn. Nụ cười của Kiều Lệ Vũ có chút không nhịn được chua xót, anh nhớ cô không thích ăn nhất chính là ngó sen ! Là cô thay đổi? Hay là cô quá chán ghét mình? Đáp án, không thể nào biết được. . . . . . Anh đem miếng khoai tây bỏ vào trong miệng nhai, ăn ra mùi vị chua xót. “Hai ngày nữa anh phải trở về Mỹ.” Chua xót nuốt vào miếng khoai tây, anh cười nói. “Ờ.” Vô Song ngẩng đầu nhìn anh một cái, thật ra thì
trong lòng vẫn có một chút cảm giác khác thường, lại cũng chỉ phải tỉnh
bơ mà nói câu, “Lên đường bình an.” “Ừ.” Kiều lệ Vũ gật đầu một cái, ánh mắt thâm tình
nhìn thẳng vào Vô Song, tiếp xúc với con ngươi nóng bỏng của anh, Vô
Song theo bản năng mà cúi đầu xuống, đột nhiên có chút sầu não . Cô không phải là không có nghĩ tới trở về sẽ gặp lại
Kiều Lệ Vũ, chỉ là không ngờ tới còn có thể bình tĩnh như vậy mà cùng
anh ăn bữa cơm, đây chính là nếu nói người định không bằng trời định đi! “Vô Song, chúc em hạnh phúc.” Kiều lệ Vũ giơ lên một ly rượu chuẩn bị đưa lên lời chúc phúc cuối cùng của mình, không ngờ ~ ly rượu đột nhiên bị người đoạt
lấy, sau đó rượu dội vào mặt anh——