Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 85: Chương 85: Bệnh của nhạc nhạc, là lỗi của anh




Có thể do cảnh tượng bác sĩ thôi miên quá tuyệt vời, sau khi trị liệu kết thúc Nhạc Nhạc còn không nỡ tỉnh lại, lông mi cong dài khép lại, tỏ ý bé còn đang say mê trong mộng đẹp.

Quay về khu nhà, cô nhẹ nhàng đặt bé lên giường, đắp kín chăn.

"Bảo bối." Lời cô dịu dàng nhỏ nhẹ, "Hy vọng con có thể mau chóng nói được, mau gọi mẹ, có được không?"

Trong lúc ngủ mơ bé trở mình, tựa hồ trả lời khẳng định với cô.

Trong nụ cười cô mang theo sự đau lòng, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Anh đang ngồi trên ghế sa lon, con ngươi đen chăm chú vào một chỗ, không biết đang nghĩ gì.

Thấy cô đi ra, chợt mỉm cười, "Thằng bé ngủ rồi à."

Cố Bảo Bảo bị nụ cười của anh làm hoa mắt, sửng sờ một chút mới gật đầu, lại hỏi: "Hoan Hoan đâu rồi?"

Anh nhướng mày ra hướng phòng tắm, ý bảo Hoan Hoan đang tắm, sau đó anh vỗ vị trí bên cạnh mình, nói với cô: "Qua đây!"

Cô đứng bất động, "Để làm gì?"

Nụ cười anh càng đậm, pha chút hài hước: "Yên tâm, có người giúp việc ở đây, anh sẽ không ăn em."

Anh rất là nhấn mạnh cái từ "ăn" kia, xấu xa chớp mắt với cô, Cố Bảo Bảo cảm giác mình quả thực muốn điên luôn rồi.

Vì sao rõ ràng là một biểu tình "bỉ ổi" như thế, nhưng khi hiện lên trên gương mặt anh lại. . . đẹp đến vậy.

Gò má cô hơi phiếm hồng, lại càng không nguyện ngồi bên cạnh anh, ngồi luôn xuống cái ghế bên cạnh, cố ý lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì, nói mau, tôi còn phải về."

Anh bỗng đứng dậy, chen vào cái ghế cô đang ngồi.

Cố Bảo Bảo sửng sốt, muốn trốn thì lại bị bàn tay có lực của anh giữ chặt, "Đã nói sẽ không ăn em rồi mà."

Anh nói ra, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, chính anh cũng cảm thấy kỳ quái, càng ngày càng thích thân cận cô, trêu chọc cô, tuy rằng điều này cũng là một sự giày vò với bản thân.

Chẳng lẽ ứng với câu nói kia, thứ ở bên cạnh thì không biết quý trọng, đến khi mất rồi mới biết nó trân quý?

Tâm tình anh đối với cô cũng là vậy sao?

Nếu không phải thì sao lúc này anh lại ôm chặt cô; Còn nếu là phải thì sao anh lại không nói được tiếng "yêu" với cô.

"Anh đừng như vậy." Cố Bảo Bảo đẩy anh, "Hoan Hoan lúc nào cũng sẽ ra đấy."

Anh không để ý đến, trái lại áp sát gần hơn, cặp mắt thâm thúy nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, "Bảo Bảo, nói với anh." Giọng anh khàn khàn, "Em với Nhạc Nhạc đã sống ở Mỹ như thế nào?"

Cô ngẩn ngơ, cái tay đang đẩy anh dừng lại, "Vì sao. . . lại hỏi điều này?"

"Bởi vì anh muốn biết."

Muốn biết cô ở Mỹ đã chịu khổ thế nào, anh hiểu cô, chỉ cần có cách nào đó không phải để người cô yêu mến phải chịu khổ, cô sẽ liều mạng thực hiện.

Nhạc Nhạc mắc phải chứng tự bế, nhất định là vì bất đắc dĩ, bởi cô không còn cách nào khác.

Những điều ấy anh đều hiểu, bởi vì chính anh, chính anh cũng từng là người cô yêu nhất.

Cho nên anh muốn biết, cô đã sống ở bên đó như thế nào.

Thế nhưng cô không muốn nói, chỉ lắc đầu, "Không có gì." Cô tự trách, "Dù sao tôi cũng không phải người mẹ tốt, anh trách tôi là phải."

Anh nhất định trách cô rồi, đưa đứa bé đi mà lại không chăm sóc được tốt, cô biết anh đang trách cô, cô cũng không thể nói gì hơn.

Nhìn ánh mắt trầm xuống của cô, anh biết cô hiểu lầm, "Bảo Bảo, anh. . ."

"Ba, mẹ!" Hoan Hoan từ phòng tắm đi ra, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.

Cố Bảo Bảo vội đứng dậy đi, mặc quần áo ngủ cho bé.

Hoan Hoan ôm cổ cô vô cùng thân thiết: "Mẹ, tối nay mẹ đừng về nữa, mẹ ngủ với con có được không?"

Cô cười, "Lần trước Hoan Hoan còn nói mình là một nam tử hán, sao hôm nay lại muốn ngủ với mẹ?"

Hoan Hoan chớp mắt, "Dù sao mẹ đừng về, không ngủ với con thì ngủ cùng ba cũng được mà!"

Mặt cô liền đỏ như gan heo, "Hoan Hoan. . ." Cô lấy khăn lau khô tóc cho bé, "Khuya lắm rồi, mau đi ngủ."

"Vâng." Hoan Hoan ngược lại gật đầu, không yên lòng nói: "Mẹ, thực sự khuya lắm rồi, mẹ đừng về nữa, ngủ cùng ba một đêm thôi ạ."

Nói xong, bé nháy mắt mấy cái với ba mẹ, xoay người đi vào phòng.

Bé nhất định là cố ý!

Cố Bảo Bảo trăm phần trăm xác định, Hoan Hoan của cô chẳng những là một tiểu thiên tài, còn là một tiểu nhân tinh!

Cô xấu hổ không dám nhìn Mục Tư Viễn, đưa khăn mặt cho người giúp việc, chuẩn bị đi về.

Mục Tư Viễn nín cười gọi cô lại, "Đừng về, hôm nay ông già không về, em ngủ ở đây đi."

Dừng một chút, anh bổ sung: "Vẫn còn phòng khách."

Thấy cô vẫn lắc đầu, anh không miễn cưỡng nữa, đứng lên nói: "Anh đưa em về." Anh cứ khăng khăng như thế, cô không thể làm gì khác hơn là để anh đưa về.

Xe ra khỏi bãi đỗ, anh nhận điện thoại, miễn cưỡng nói qua loa mấy câu rồi ném điện thoại sang một bên, "Ông già thật dài dòng."

Cô ngồi đằng sau nghe vậy có hơi nghi hoặc, "ông già" trong miệng anh là chú Mục à?

Mục Tư Viễn nhìn qua gương chiếu hậu, nhướng mày: "Thế nào? Khó hiểu sao anh lại có thái độ ấy với ông già hả?"

Cô bĩu môi, "Anh không tôn kính chú Mục, Hoan Hoan Nhạc Nhạc sẽ học theo."

Anh cười châm chọc, "Em yên tâm, ông già vẫn đối tốt với Hoan Hoan Nhạc Nhạc! Ông ấy giờ già rồi, cũng không làm được những chuyện khiến chúng ghi hận được."

Anh nói như vậy, Cố Bảo Bảo cũng không biết nói tiếp thế nào, bầu không khí trong xe chợt hạ nhiệt độ.

Dừng lại trước đèn đỏ, anh mới lại lên tiếng: "Anh ghét ông già, trước đây ông ấy không thanh không bạch với mẹ Sơ Hàn, mẹ anh buồn bực không vui, mới sinh bệnh chết."

Cố Bảo Bảo sửng sốt, chưa từng nghe anh nói, mà anh cũng chưa từng nhắc tới trước mặt cô.

"Xin. . . xin lỗi." Cô chỉ biết là anh với Sơ Hàn là anh em cùng cha khác mẹ, lại không biết còn có một câu chuyện cũ như vậy.

Anh nhếch môi cười, nhìn như chẳng hề để ý lắc đầu, lúc này đèn xanh sáng lên, anh phóng xe đi.

Cố Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không dám nhìn anh. Anh nhất định rất khó chịu, cô hiểu anh mà, rất sĩ diện, hầu như không bộc lộ sự yếu đuối trước mặt người khác bao giờ.

Xe dừng lại ở đầu ngõ, cô liền xuống xe, tỏ ra như không nghe được những lời anh nói lúc nãy.

"Bảo Bảo!" Anh chợt gọi cô lại.

Cô nghi ngờ quay đầu lại, anh nhô đầu ra ngoài cửa xe, cặp mắt đen cứ nhìn cô mà không nói, chờ cô chủ động bước tới.

"Gì vậy?" Cô đành tới gần.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, "Chuyện của Nhạc Nhạc. . . Anh không có ý trách em. . ."

Anh dường như nói rất khó khăn, dù sao từ sau khi cô từ Mỹ trở về, bọn họ nói chuyện với nhau quá ít, thường thường không phải anh la hét, thì là cô thờ ơ.

Cô ngơ ngẩn, nghe anh nói tiếp: "Chuyện của Nhạc Nhạc. . . Anh cũng có trách nhiệm mà, đúng không?"

Rồi anh cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, bàn tay thô ráp truyền lại hơi ấm, chẳng biết thế nào, bức tường che dấu những ủy khuất cứ vậy sụp đổ.

Cô gật đầu, "Phải. . . Khi đó bác sĩ đưa cho tôi tấm ảnh chụp siêu âm, tôi đi tìm anh. . . Tôi. . ." Nghĩ tới cảnh thương tâm ấy, cô không nói được nữa.

Anh cầm tay cô, đôi mắt như sao, chiếu sáng lên cặp mắt cô, "Nói đi, nói ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn?"

Cô lại gật đầu, "Anh và cô Trịnh. . . cô Trịnh ở với nhau, tôi khi đó. . . không có cơ hội nói cho anh, sau đó, tôi. . . tôi lại không muốn cho anh biết."

Thời điểm đó cô đã biết, cả cuộc đời này cô không thể ở bên cạnh anh, cô mang Nhạc Nhạc đi, chỉ là muốn lưu lại một điều gì đó có liên quan tới anh.

Nghe vậy, anh hơi cúi đầu, trầm mặc một lát, mới nói: "Chuyện của Nhạc Nhạc là toàn bộ trách nhiệm của anh. Bảo Bảo, anh chưa từng trách em."

Cô nhìn anh, không thể tưởng tượng nổi, khó mà tin được những lời đó được nói ra từ miệng anh.

"Anh. . ." Trong ngực trào dâng tâm tình nào đó khiến cô nói không ra lời.

Anh vỗ tay cô: "Khuya lắm rồi, mau về nghỉ đi." Nói xong anh cúi xuống, hôn nhẹ lên tay cô.

Cô sửng sốt, nhìn chiếc xe xa dần, trong miệng thì thào: "Anh. . .Tư Viễn. . . " Anh trông thật khó chịu, làm cả trái tim cô cũng. . . khó chịu.

Cô yên lặng về nhà, ba mẹ đã ngủ, chắc đoán cô sẽ về nên đã trải giường chiếu ở phòng khách ngủ.

Cô cuộn tròn trong chăn, cứ cách một lúc lại nhìn di động, lật qua lật lại không ngủ được.

Một âm thanh nói cho cô biết, hôm nay Hoan Hoan Nhạc Nhạc không ở đây, anh không thể nào gọi điện thoại tới.

Một thanh âm khác nói, trông anh rất khổ sở, liệu có thể gọi điện để hỏi về chuyện Nhạc Nhạc không?

Thế nhưng qua rất lâu, cô mơ mơ màng màng ngủ rồi tỉnh giấc, điện thoại vẫn không có gì cả.

Cô cười bản thân mình thật ngốc, cầm điện thoại chuẩn bị tắt máy ngủ cho ngon thì nó lại rung rung.

Lập tức cô thấy ngay được số anh, nghĩ xem có nhận hay không thì tiếng chuông bắt đầu vang lên.

Cô co người vào trong chăn, ấn nút nghe, nhỏ giọng nói: "Alo?"

Tiếng cười nhẹ của anh truyền tới: "Giọng nhỏ vậy, đang làm điều gì vụng trộm sao?"

Cô tức giận trả lời: "Ba mẹ tôi đều ngủ cả rồi."

"À?" Anh tấm tắc tiếc nuối, "Vậy hôm nay anh không thể leo lên được rồi, bằng không thím Cố sẽ coi anh là trộm mà bắt lại mất."

Anh nói cái gì? Cô sửng sốt, "Anh ở dưới sao?"

Cô kinh ngạc đứng lên, nhỏ giọng ra ban công coi, quả nhiên thấy được xe anh ở đầu hẻm phía xa, mà anh thì dựa vào xe gọi điện thoại cho cô.

"Anh quay lại đây làm gì?" Cô vẫn nhỏ giọng, thỉnh thoảng nhìn trộm phòng khách, sợ đánh thức ba mẹ.

"Đừng có sợ vậy chứ." Anh đứng xa xa nhìn bộ dáng thận trọng của cô, cười nói: "Em xuống đây, anh có việc muốn nói."

Cô suýt nữa lập tức đáp ứng, đột nhiên lại nghĩ, vì sao anh nói cái gì thì là cái đó? Cô còn lâu mới nghe.

"Tôi không xuống." Cô cự tuyệt, "Tôi tắm rồi chuẩn bị ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."

"Vậy anh lên đó!" Anh không coi lời cô là đúng.

Cô cúp điện thoại, không nói gì.

Chậm chạp ra ngoài ngõ, nhìn anh chằm chằm: "Có chuyện gì?"

Dưới ánh đèn nhìn anh càng thêm đẹp trai với bộ âu phục, anh bước tới gần, khuôn mặt tuấn tú càng ngày phóng đại trong mắt cô, cô âm thầm xiết chặt lòng bàn tay, hơi có ý định. . . muốn chạy trốn.

Nếu như không trốn, cô sợ những cảm giác mình đã cố cho nó phủ đầy bụi lại thức tỉnh một lần nữa.

Anh lại giữ cổ tay cô làm cô không thể bỏ chạy, đặt một cái hộp màu hồng vào tay cô, nói: "Cầm đi."

"Cái gì?" Cô nhíu mày xem, lấy làm kinh hãi, trên cái hộp màu hồng viết dòng chữ tiếng Anh - Cartier.

Nhìn kích cỡ hộp, lẽ nào bên trong là dây chuyền Cartier sao?

Anh nói, "Thứ em thích nhất, Leve."

Cô lo sợ không yên mở ra, ánh sáng từ viên kim cương chợt hiện khiến đôi mắt cô nhói lên, đây chính là Leve cô thích nhất, nhưng điều khiến cô kinh ngạc là, không ngờ anh lại nhớ.

"Anh. . ."

Cô giật mình nói không ra lời, anh biết nghi hoặc của cô, khinh thường nhướng mày: "Ngày nào em chẳng lải rải bên tai anh, lẽ nào trí nhớ anh kém đến vậy sao?"

Ngày nào cô cũng nói?

Đúng vậy, ngày nào cô cũng nói -- anh Tư Viễn, anh đưa em tới tiệm châu báu Cartier đi --

--- Anh Tư Viễn, em cũng không muốn gì cả, chỉ muốn dây chuyền Cartier thôi, cái này với anh cũng không phải là rất đắt mà ---

"Vì sao. . ." Cô có rất nhiều nghi hoặc, nghi ngờ nhất chính là: "Vì sao bây giờ lại tặng tôi?"

Anh nhún vai, "Chợt nghĩ đến thì tặng em thôi. Anh nghĩ đây là một biện pháp rất tốt."

"Biện pháp?"

Anh gật đầu, như có điều suy nghĩ: "Lần sau em không có tiền dùng, đem bán nó đi, như vậy sẽ không còn khổ cực vậy nữa."

Cái gì? Cô sửng sốt, anh tặng cô cái này, không phải vì cô muốn, mà là sợ cuộc sống sau này nếu cô có trốn đi Mỹ mà chuẩn bị ư?

"Em đó." Anh lấy chiếc dây chuyền từ trong hộp ra, "Từ giờ trở đi phải đeo nó, sau này có ra nước ngoài thì cũng sẽ không quên."

Nói xong hai cánh tay anh giơ lên, vòng qua sau cổ cô, mặt áp sát vào cô.

Hơi thở quen thuộc truyền đến, mặc dù chỉ là đeo dây chuyền, ngực anh lại áp sát cô, như là cố ý. . . chiếm tiện nghi!

Cô chán nản, tay nện anh, "Bỏ đi, ai nói cần anh đeo hộ!"

"Được rồi!" Anh vỗ vỗ tay, "Anh đã thắt nút lại rồi, em không cởi được đâu."

Nói bậy! Cô nhìn anh chằm chằm: "Anh cho tôi một đường lui thật tốt, không sợ tôi mang theo Hoan Hoan Nhạc Nhạc đào tẩu sao?"

Nghe vậy, anh nở nụ cười, nhìn xoáy vào cô, xoay người ngồi lên xe.

"Anh. . ." Cô đuổi theo xe anh vài bước, nụ cười ấy của anh là ý gì?

Đoán chắc cô sẽ không làm vậy sao?

Cần cổ truyền lại xúc cảm lạnh lẽo, cô cúi đầu nhìn dây đeo viên kim cương cô yêu thích nhất, đây là thứ từ tay anh, đây là thứ anh tặng cô, thực sự thuộc về cô ư?

Cô ngơ ngác, ánh sáng chói mắt của viên kim cương thắp sáng đôi mắt cô.

******************

"Mục tổng, sáng hôm nay anh có hai cuộc họp, trưa có một bữa cơm với bên doanh nghiệp, buổi chiều có ba khu vực cần thị sát, buổi tối có một bữa cơm với tổng giám đốc của Viễn Mậu."

Tới khi Cố Bảo Bảo cáo cáo xong, Mục Tư Viễn mới từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên: "Đẩy bữa tối ấy xuống đi."

Cô gật đầu, gạch bỏ trên tài liệu, "Mục tổng, anh có sắp xếp khác sao?"

Nếu như là việc công, cô phải ghi lại để mai kiểm tra.

Lại thấy anh lắc đầu, đứng dậy đặt tài liệu vào tay cô: "Em cất cái này đi rồi lập tức đưa tài liệu cần tới phòng họp, anh đi trước."

Cô vội đáp ứng, đi về bàn làm việc, anh bất chợt xoay người lại làm trán cô đụng phải lồng ngực cứng rắn như sắt của anh.

"Anh. . ." Cô ngẩng đầu vuốt cái trán, đau chảy cả nước mắt.

Anh lại thò tay vào cổ áo cô, tìm thấy chiếc dây chuyền được nhiệt độ cơ thể cô làm nóng lên mới rút tay lại, cặp môi mỏng khẽ bật ra: "Có đeo dây chuyền, giờ mới ngoan!"

Nói xong, anh cúi xuống như muốn hôn cô, cô kinh hoàng ngăn cản: "Không nên!" Son sẽ bị loang ra mất.

Anh thì lại hôn vào trán cô mới xoay người bỏ đi, trên môi hiện ra nụ cười giảo hoạt.

Cô lăng lăng đi lại bàn làm việc, đặt tài liệu xuống, tâm tư thì bay ra ngoài với anh.

Vừa rồi anh trêu chọc cô hả? Chết tiệt!

"Trợ lý Cố, mau lên!" Chủ nhiệm thư ký đến thúc dục, "Cầm theo tài liệu, người bên đối phương tới rồi!"

"À, vâng, được!" Cô vội gật đầu, sốt ruột tìm tài liệu đã để một bên, cầm lấy rồi ra ngoài.

Còn tài liệu anh vừa bảo cô cất đi, cô lại để quên trên bàn cùng với PDA.

(PDA: viết tắt của từ Personal digital asisstant: Máy kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân)

Cô vừa vào thang máy, Mục Sơ Hàn liền vào phòng tổng giám đốc.

Thấy phòng làm việc không một bóng người, cô còn tưởng rằng Cố Bảo Bảo đang trong phòng nghỉ ngơi, lập tức hét to vài tiếng: "Cố Bảo Bảo? Cố Bảo Bảo!"

Cô tức giận khi Cố Bảo Bảo được tự do ra vào phòng nghỉ, cho dù biết anh cô đã đi họp, Cố Bảo Bảo cho dù không làm gì trong phòng nghỉ, cô cũng tức giận.

"Cố Bảo Bảo, cô đi ra cho tôi!" Cô đặt tài liệu lên bàn Mục Tư Viễn, vỗ bàn rầm rầm, lại chẳng có ai để ý tới cô.

Cô sửng sốt, lẽ nào trong phòng không có ai?

Cô ngó qua phòng nghỉ, rồi lại tới bàn Cố Bảo Bảo.

Cô bị cái PDA trên bàn hấp dẫn, không nói hai lời cầm lên xem hành trình của Mục Tư Viễn.

"Cố Bảo Bảo này!" Hàng lông mày dần nhíu chặt lại, "Làm trợ lý thế nào vậy? Không ngờ lại không sắp xếp thời gian cho anh mình gặp Tâm Du? Cô ta còn dám nói cô ta đã hết hy vọng?"

Cô tức giận ném cái PDA lên bàn, chuẩn bị chờ ở đây chất vấn Cố Bảo Bảo một phen, ánh mắt lại rơi vào tài liệu trên bàn.

Mới nhìn hai hàng, sắc mặt cô liền có biến hóa, vội vàng cầm lên xem từ đầu tới cuối, cô lập tức lo sợ bỏ nó lại chỗ cũ.

Tay chân cô run rẩy, vốn muốn đi ra ngoài, lại đi vào phòng nghỉ, trong giây lát phản ứng kịp, cô chạy nhanh ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.