Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 72: Chương 72: Cháu có thể bảo vệ nó




- Chú Mục

Cố Bảo Bảo bước vào thư phòng thì thấy Mục Phong Minh đang ngồi sau bàn đọc sách cười nhìn cô.

- Ngồi đi. - Ông ra hiệu cô ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại không ít.

- Chú Mục... - Cố Bảo Bảo cũng cười với ông - Chú tìm cháu... Có chuyện gì không?

Mục Phong Minh gật đầu, lấy tài liệu đưa cho cô.

- Trước đây có phải cháu từng làm trợ lý đặc biệt cho Tư Viễn?

Cô ngẩn ra rồi gật đầu, không hiểu vì sao ông ấy lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này. Cúi đầu xem thì thấy đó là ghi chép về việc sáu năm trước khi cô còn nhậm chức ở tập đoàn Mục thị.

- Chú Mục, cái này... - Cô nghi hoặc nhìn ông.

Mục Phong Minh cười.

- Nghe nói lúc ấy cháu giúp Tư Viễn nhận được một hạng mục lớn, rồi làm cho mấy người bên bộ phận quản lý kinh doanh mất hết mặt mũi mà từ chức hả?

Sự hài hước của ông làm cô cũng buông lỏng một chút.

- Chú Mục, cái này... Cháu cũng không phải cố ý...

- Cháu làm rất tốt!

Cô sửng sốt, hóa ra ông ấy không phải muốn trách cô mà là khen ngợi cô.

- Bảo Bảo à, năng lực làm việc của cháu rất tốt, chú rất thưởng thức.

Nghe được lời khích lệ của ông ấy, Cố Bảo Bảo có chút ngượng ngùng.

- Chú Mục, chú quá khen, so với chú thì cháu vẫn chưa là gì cả.

Hơn nữa lúc đó để có được hạng mục ấy cũng không phải dựa vào năng lực gì cả, mà là dựa vào công sức của việc "có chết cũng phải quấn" của cô.

Khi ấy chỉ cần nghĩ đến việc không lấy được hạng mục này mà Mục Tư Viễn buồn phiền thế nào, cô lại có thêm sự can đảm và nghĩ lực để đi "quấn" khách hàng kia, cô cảm thấy khách hàng kia có lẽ là sợ cái "quấn" của cô quá nên mới dành hạng mục cho Mục thị.

- Bảo Bảo, đừng khiêm nhường. - Mục Phong Minh đứng dậy, hòa ái nhìn cô: " Chú muốn nhờ cháu tiếp tục làm trợ lý đặc biệt cho Tư Viễn, được chứ?"

Cố Bảo Bảo chấn động, hóa ra ông ấy gọi cô tới là để nói chuyện này.

- Chú Mục! - Cô lập tức đứng dậy, lắc đầu: " Không được đâu ạ, cháu không thể!" Mục Phong Minh như đang chờ đợi từ cô một lời giải thích.

- Cháu... - Cố Bảo Bảo rũ mắt, nói ra những lời từ tận đáy lòng: " Cháu không còn như trước đây nữa."

Không muốn vì lấy lòng anh mà gắng sức làm việc, không muốn vì anh mà chuyện nào cũng làm đến mức liều mạng, cũng không muốn vì anh mà miễn cưỡng làm những việc mình không thích.

Mục Phong Minh như có điều suy nghĩ gật đầu.

- Bởi vì... Chàng trai hôm qua ở trong phòng bệnh hả?

Ông ấy nói tới Công Tôn Diệp sao?

Nếu ông ấy cho rằng như thế mà có thể không để cô làm công việc kia nữa thì cứ coi là như thế đi.

Cô gật đầu.

- Chú Mục, cháu rất xin lỗi. - Cô tuy lễ phép nhưng cũng có hơi lạnh nhạt lên tiếng: "Nếu không còn chuyện gì thì cháu đi trước."

Cô thấy ông ấy trầm mặc liền coi như ngầm đồng ý, cất bước ra ngoài.

- Nếu nó gặp nguy hiểm thì làm sao? - Bỗng Mục Phong Minh lại thốt lên.

Nguy hiểm? Cô quay lại, cười mà như cười chính bản thân: " Chú Mục nghĩ rằng cháu có thể bảo vệ anh ấy được sao?"

Ông ấy lại gật đầu: " Đúng. Chú tin cháu có thể bảo vệ nó. Trên thực tế, cháu đã từng bảo vệ nó rồi."

Ông nhìn cô: "Sáu năm trước, khi mà Cổ Tín Dương quay về, uy hiếp vị trí của nó ở Mục thị, cháu không phải đã bảo vệ nó sao?"

Cổ Tín Dương? ! Lần thứ hai được nghe cái tên này, Cố Bảo Bảo khó tránh khỏi việc kinh sợ: "Anh ta... Anh ta đã về rồi sao?"

Mục Phong Minh gật đầu, đưa một tập tài liệu khác cho cô.

Đây là một bản hợp đồng, trên đó ghi rõ bên nhận được đấu thần là công ty xây dựng Cổ Dương ở Mỹ, người đại diện pháp lý là -- Cổ Tín Dương --

Mở ra tiếp, cô thất kinh, tên trộm mà sáng hôm đó đụng phải ở phòng làm việc của Mục Tư Viễn chính là vì trộm giá bỏ thầu hạng mục này.

Không nghĩ tới, Mục Tư Viễn hao hết tâm lực muốn có được hạng mục này thì lại bị Cổ Tín Dương đoạt lấy.

- Hôm qua Cổ Tín Dương đã về rồi. - Cô ngẩng lên, nghe Mục Phong Minh tiếp tục nói: "Cậu ta nói có thể chuyển bản hợp đồng này sang cho Mục thị, thế nhưng với điều kiện là cậu ta muốn làm Phó tổng giám đốc Mục thị."

Anh ta còn chưa hết hi vọng sao! Lần trước thì muốn chia cổ phần, lần này lại muốn làm Phó tổng giám đốc!

- Chú Mục, chú không thể... Cự tuyệt anh ta được sao?

- Cự tuyệt?

Mục Phong Minh lắc đầu cười.

- Chú cự tuyệt lần này, lần sau cậu ta vẫn sẽ nghĩ cách uy hiếp chú. Chú không sợ khi cho cậu ta vào công ty, vị trí Phó tổng giám đốc cũng có thể cho cậu ta. Chú chỉ lo rằng cậu ta sẽ âm thầm ra tay từng bước xâm chiếm công ty, hủy hoại công ty, với cái chức vị Phó tổng giám đốc ấy thì sẽ rất dễ dàng.

Cố Bảo Bảo gật đầu, lời ông ấy rất có lý, nhưng cô vẫn không hiểu, những điều này có quan hệ gì với cô?

- Chú Mục. - Cô chỉ có thể kiến nghị. - Chú có thể để một vài người kiềm chế anh ta, một khi tay chân anh ta đều bị trói thì không thể muốn làm gì thì làm.

Mục Phong Minh lắc đầu: "Chú cử đi mười người, lại không thấy ai bằng được một mình cháu. Chỉ có cháu, mới có thể thật lòng vì Tư Viễn, mà không phải vì tiền."

- Chú Mục, cháu thật sự... - Cô lắc đầu. - Cháu thật sự không muốn đi. Giữa cháu và Tư Viễn vô duyên vô phận, chú cần gì phải như vậy?

Nghe vậy, Mục Phong Minh cười than: "Cháu ngốc thật đấy! Duyên phận là thứ cháu có thể xác định được sao? Hơn nữa, lẽ nào cháu không biết, nếu cháu ở công ty thì việc gặp bọn nhỏ dễ dàng hơn ư."

Cố Bảo Bảo khó mà lý giải được thâm ý trong lời ông ấy.

Ông cũng không ép cô nữa.

- Vậy đi, cháu cứ về suy nghĩ xem. Hôm sau thì cho chú câu trả lời thuyết phục.

Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi. - Được ạ, cám ơn chú, dù có thế nào thì cháu cũng sẽ báo với chú.

Ra khỏi phòng, đi qua lối đi nhỏ, người giúp việc thấy cô liền tiến tới giúp cô mở cửa.

- Thiếu gia? Tiểu thiếu gia? - Không ngờ vừa mở ra thì thấy một lớn hai nhỏ đứng đó rồi.

- Mẹ!

Mục Tư Viễn buông tay nắm ra, kinh ngạc nhìn Hoan Hoan Nhạc Nhạc ôm lấy cô.

Cô tới đây làm gì? Không phải nhanh vậy mà đã tới thăm con rồi chứ.

- Mẹ, mẹ tới thăm bọn con sao?

Hoan Hoan cao hứng hỏi, Nhạc Nhạc thì ôm chặt lấy cổ cô, cả người áp sát vào cô không chịu buông.

Cố Bảo Bảo hôn nhẹ hai đứa rồi hỏi:

- Hoan Hoan, Nhạc Nhạc có ngoan ngoãn nghe lời không?

Hoan Hoan lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không đâu mẹ! Tối là Nhạc Nhạc không chịu ngủ, ngày nào cũng khóc đòi mẹ thôi."

Nghe Hoan Hoan nói vậy, Nhạc Nhạc lại bắt đầu lộp bộp rớt nước mắt.

- Mẹ, mẹ xem nè. - Hoan Hoan lại càng phối hợp không chê vào đâu được. - Em ấy lại khóc rồi, tối nào cũng khóc, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi luôn.

Cố Bảo Bảo lòng đau như dao cắt.

- Nhạc Nhạc ngoan. - Cô dịu dàng dỗ - Nhạc Nhạc không khóc nhè, không khóc nữa nào. Mẹ yêu Nhạc Nhạc nhất, Nhạc Nhạc không khóc...

Vừa đúng lúc Mục Phong Minh cũng ra, thấy Mục Tư Viễn đứng ở cửa liền lớn tiếng: "Con đưa bọn nhỏ tới hả?"

Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo giờ mới nhận ra là Mục Tư Viễn cũng tới, cô nhìn anh một cái rồi thu tầm mắt về ngay.

Trong lòng thấy khó mà tin, anh thật sự bằng lòng cho bọn nhỏ ở đây sao?

Nhưng nghe anh lại buồn bực nói: "Hôm nay là cuối tuần nên con đưa chúng tới."

Mục Phong Minh thấy thằng con chỉ nói mà không vào, trong lòng thấy tức cười: "Vậy con đưa chúng tới rồi thì về đi, hay là còn muốn ăn tối xong thì về?"

Cố Bảo Bảo thật hi vọng anh đi ngay, vậy thì cô sẽ có nhiều thời gian với bọn trẻ hơn.

Ấy thế mà lúc này Hoan Hoan lại kêu to lên: "Ba đã nói hôm nay sẽ dạy con chơi kiếm mà, ba nói phải giữ lời!"

Mục Tư Viễn sửng sốt, anh có nói lúc nào vậy?

Mục Phong Minh cũng bắt chuyện: "Con đã đáp ứng với Hoan Hoan thì phải làm được. Mấy thứ xã giao gì đó ở công ty thì giao cho người khác đi!"

Rồi ông nhìn sang người giúp việc: "Còn không mau đi lấy dép cho thiếu gia."

Thấy Mục Tư Viễn cũng vào, Cố Bảo Bảo hết sức thất vọng, đành phải nói với bọn nhỏ: "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, hôm nay mẹ có việc rồi, mai mẹ tới thăm các con nhé được không?"

- Mẹ sao lại đi rồi! - Hoan Hoan lớn tiếng thất vọng, Mục Phong Minh suýt nữa thì bật cười.

Thằng nhóc con này, bé tí mà đã lắm mưu mẹo rồi, lấy cái tính tình kiêu ngạo kia của ba con mà có thể lên tiếng giữ người ta lại sao?

Quả nhiên, Mục Tư Viễn nghe xong cũng không thèm nhìn Cố Bảo Bảo lấy một cái, thản nhiên ngồi xuống ghế.

Hoan Hoan không sợ, ba không nói thì có sao, còn có Nhạc Nhạc ở đây nè!

Xem xem, nước mắt Nhạc Nhạc lại càng "dữ" hơn, mắt đã khóc đến đỏ bừng, nhất quyết không chịu buông tay.

- Nhạc Nhạc, mai mẹ tới thăm con có được không? - Cố Bảo Bảo thấy thật bối rối, cô muốn dẫn cả Nhạc Nhạc về.

- Mẹ, mẹ đừng đi mà. - Hoan Hoan than thở. - Mẹ muốn đi thì chờ Nhạc Nhạc ngủ đã rồi đi đi mẹ, bằng khóc tối là em ấy lại khóc nữa.

Chờ Nhạc Nhạc ngủ? Chẳng nhẽ cô phải ngồi đây chờ cả ngày với Mục Tư Viễn?

Cố Bảo Bảo có phần lúng túng.

- Chờ Nhạc Nhạc ngủ rồi đi. - Bỗng, người đang ngồi trên ghế lên tiếng. - Nó sẽ khóc.

Dừng lại rồi anh nói tiếp: "Tối qua trong lúc ngủ mơ nó đã gọi cô đó."

- Anh nói gì? - Cố Bảo Bảo không thể tin được. - Thằng bé đã nói được sao?

Mục Tư Viễn im lặng coi như câu trả lời khẳng định.

- Nhạc Nhạc, con thật sự đã gọi mẹ sao? - Cố Bảo Bảo vô cùng vui vẻ. - Gọi thêm một lần nữa cho mẹ nghe kỹ được không?

Nhạc Nhạc nhìn ba rồi lại nhìn mẹ mà thấy không biết làm thế nào cả. Bé thật sự đã gọi sao? Thế nhưng bé vẫn cứ cảm giác cổ mình bị cái gì đó chặn lại, dù phát ra tiếng gì cũng không được nữa.

- Cô gấp cái gì? - Mục Tư Viễn đứng lên nhìn cô: "Đây chẳng qua là phản ứng lúc nằm mơ thôi. Chỉ có thể nói rõ thanh đới của thằng bé không có bị tổn thương. Nếu muốn thằng bé nói được thì cần phải qua một hệ thống điều trị."

- Được rồi, được rồi, đừng nói cái này nữa.

Mục Phong Minh cắt ngang.

- Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, các con đi chơi đồ chơi trước có được không? Ông nội có chuyện muốn nói với ba mẹ.

Nhạc Nhạc cứ ôm lấy cổ Cố Bảo Bảo không buông tay, sợ mẹ lại lén lút đi về.

Mục Tư Viễn nhìn đứa con mà thấy đau lòng: "Có chuyện gì thì ba cứ nói, bọn trẻ không cần phải tránh."

- Vậy cũng được.

Mục Phong Minh cầm tập tài liệu vừa rồi đưa cho Cố Bảo Bảo xem ném cho anh.

- Con tự xem đi, lần đấu thầu này làm gì mà ngay cả công ty nhỏ như thế cũng không thắng được hả?

Mục Tư Viễn nhìn xong cười lạnh: "Con thật muốn xem anh ta có thể làm gì. Sao thế ba, anh ta đưa ra điều kiện gì với ba sao?"

- Vị trí phó tổng giám đốc của tập đoàn.

- Phó tổng giám đốc? Khẩu vị của anh ta đúng là không nhỏ.

Mục Tư Viễn cười: "Ba cứ để anh ta làm, dù sao chúng ta cũng đang thiếu một phó tổng."

Mục Phong Minh lắc đầu: "Con đừng quá tự tin, ba thấy chuyện này có gì đó không đúng. Sao con lại cố tình cho cậu ta cơ hội?"

- Lần này mà không cho anh ta cơ hội, lần sau anh ta sẽ không tìm được cơ hội như thế nữa...

- Liệu con có nắm chắc ngăn cậu ta lại sao?

Hai cha con ầm ĩ dăm ba câu, Cố Bảo Bảo nghe mà mơ hồ, ý của Mục Tư Viễn không phải là ý mà lão Mục tổng mới nói với cô đó sao?

Vì sao mà giờ lão Mục tổng lại phủ định cách làm của Mục Tư Viễn?

- Ông nội, ba, hai người lại cãi nhau rồi. - Hoan Hoan lớn tiếng nói. - Hai người không phải đã nói, nếu mà còn cãi nhau nữa thì sẽ để con trừng phạt hai người sao? Bây giờ con muốn phạt đánh tay hai người!

Nói xong bé cười hì hì chìa tay ra.

Lại cãi nhau? Chẳng nhẽ bình thường bọn họ hay cãi nhau sao? Cố Bảo Bảo nghi hoặc, trước kia dường như không có nghe được chuyện như vậy.

Mục Tư Viễn đưa tay ra cho Hoan Hoan đánh, ôm lấy bé vào lòng, không kiên nhẫn nói với Mục Phong Minh: "Ba nói đi, nói hết mục đích ra, đừng có nói mấy cái thứ vô dụng ấy nữa."

Mục Phong Minh tức giận nói: "Ba không có mục đích gì cả. Ba muốn Bảo Bảo tới làm trợ lý đặc biệt để giúp đỡ con."

Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ. - Chú Mục...

Không phải nói cho cô thời gian suy nghĩ sao? Thế nào lại nói với anh ngay lúc này?

Mục Tư Viễn cũng ngẩn ngơ, há mồm như muốn nói gì lại bị Mục Phong Minh cướp lời: "Bảo Bảo trước đây đã làm ra được thành tích như thế nào cho công ty con cũng biết, con cũng đừng từ chối bởi Bảo Bảo còn chưa có đồng ý đâu! Con muốn nó giúp con nhưng chưa chắc nó đã đáp ứng!"

Rồi ông gõ cây gậy, thở phì phò về thư phòng.

- Ông nội, ông đừng nóng giận. - Hoan Hoan lập tức nhảy xuống đuổi theo vào phòng với ông nội.

Tình huống như thế này bé rất có kinh nghiệm, giúp cho ông nội được thoải mái chính là trách nhiệm của bé!

Mục Tư Viễn quay sang cô: "Cô không có đáp ứng?"

Nhạc Nhạc còn ở đây, cô không muốn tranh chấp với anh, thản nhiên nói: "Tiệm mỳ nhà tôi rất bận, tôi không có thời gian để làm việc khác."

- Một tháng tiệm mỳ nhà cô kiếm được bao nhiêu? - Anh cười miệt thị.

Cố Bảo Bảo có chút tức giận, ôm Nhạc Nhạc ra ban công.

Anh ngẩn ra, trong lòng lại hối hận. Sao mà anh cứ mở miệng ra lại làm cho cô tức giận hoài không vậy?

Anh cũng theo ra ban công, cố buộc mình nói thật bình thường: "Tới công ty làm đi!"

Cô coi như không nghe thấy, không thèm để ý tới anh.

- Cô muốn lương bao nhiêu? - Anh lại hỏi.

Cô vẫn không để ý.

Anh có chút nóng nảy. - Cô muốn thế nào thì nói một câu đi!

Cuối cùng cô cũng quay ra nhìn anh: "Lúc này tôi không muốn nói vấn đề này với anh."

Xong cô ôm Nhạc Nhạc ra ngồi xuống ghế, mở TV, để âm lượng cỡ to, tỏ ý như sẽ không nói gì với anh nữa cả.

Mục Tư Viễn bực mình, tới một căn phòng khác.

Cố Bảo Bảo rũ mắt, cảm giác ngay cả lông mi cũng đang run rẩy, vẻ ngụy trang kia chỉ có thể lừa được anh chứ không lừa được bản thân mình.

Khi anh nói câu đầu tiên -- Cô không có đáp ứng? -- thì cô đã rối loạn.

Cô cho là anh sẽ gạt bỏ ngay chủ ý này của chú Mục, cô cho là anh sẽ lên tiếng kiên quyết phản đối.

Dù thế nào thì cô cũng không nghĩ tới là anh lại để cô đi làm.

Trên ti vi phát ra tiếng nhạc, Nhạc Nhạc vui vẻ vỗ tay, trông bé rất vui, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ.

- Có hay không Nhạc Nhạc? - cô cũng cười. Nhạc Nhạc gật đầu, tay lại vỗ.

-- Cháu ngốc thật đấy! Duyên phận là thứ cháu có thể xác định được sao? Hơn nữa, lẽ nào cháu không biết, nếu cháu ở công ty thì việc gặp bọn nhỏ dễ dàng hơn ư --

Những lời Mục Phong Minh nói lại hiện về trong đầu, cô hít sâu, tâm trạng hỗn loạn khó mà bình tĩnh lại được.

Buổi chiều, anh và Hoan Hoan ở phòng kiếm thuật luyện kiếm, cô thì chơi với Nhạc Nhạc trong phòng đồ chơi.

Ăn xong cơm tối, lúc cô chuẩn bị tắm cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc, Hoan Hoan gọi anh tới, anh lại nói anh có việc phải ra ngoài.

Sau đó cô nghe được âm vang từ cánh cửa.

Trong phòng dường như yên tĩnh lại tức thì, nhìn Hoan Hoan Nhạc Nhạc chơi đùa vui vẻ trong bồn tắm, cô cũng cảm thấy vui theo, nhưng trái tim cô thì trống rỗng.

- ... Cuối cùng hoàng tử và công chúa đã sống hạnh phúc bên nhau. - Khép quyển truyện lại, Nhạc Nhạc đã ngủ thiếp đi rồi, tay không còn nắm lấy váy cô nữa.

- Mẹ, trên thế giới này thật sự có hoàng tử và công chúa sao ạ? - Hoan Hoan nhỏ giọng hỏi.

- Có chứ, thế nhưng... - Cô cười nhạt. - Cũng không nhất định là hoàng tử và công chúa mới có cuộc sống hạnh phúc.

- Vậy còn ai sẽ có được cuộc sống hạnh phúc ạ? Hoan Hoan tiếp tục khó hiểu.

- Còn có... - Cô suy nghĩ một chút. - Những người yêu nhau. Những người yêu nhau mà sống với nhau sẽ rất hạnh phúc.

- Ồ - Hoan Hoan gật đầu. - Vậy những người không yêu nhau mà sống với nhau sẽ không hạnh phúc, phải vậy không ạ?

- ... Đúng thế.

Tựa như cô và Mục Tư Viễn. Cố Bảo Bảo, mày không thể suy nghĩ lung tung nữa. Không thể. Cô đứng dậy, không ngừng tự nói với bản thân.

Ra khỏi phòng, cô khoác áo ngoài, nhìn đồng hồ thì đã chín giờ. Mây đây không phải khu biệt thự, giờ vẫn còn xe buýt để về nhà.

- Cô Cố, cô sắp về sao? - Người giúp việc từ phòng khách đi ra hỏi.

Cô gật đầu: "Chú Mục đã ngủ chưa hả cô?"

- Lão gia đã ra ngoài rồi. - Người giúp việc nói. - Ông ấy đã dặn tài xế đưa cô về nhà.

- Không cần, để tôi đưa cô ấy về. - Bỗng từ trên ghế một người đứng dậy, tiếp lời người giúp việc.

Người giúp việc quay lại: "Tốt quá, thiếu gia, tôi sẽ đi nói với tài xế."

Cô có hơi sửng sốt, không phải anh đã đi rồi ư?

- Không, không cần. - Cô vội lắc đầu. - Tôi ngồi xe về là được rồi.

Anh không để ý tới lời cô nói. Ném lại một chữ "đi" đơn giản rồi cất bước ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.