Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 179: Chương 179




Sáu năm trước (2)

Thân hình cao lớn của anh không thể nghi ngờ lại một sự áp bức, cô dịch về sau, miễn cưỡng lên tiếng: "Em... em muốn..."

Nói đến đây cô lại khẩn trương.

"Muốn gì?"

Anh cố ý nghiêng người về trước, làm cô muốn tránh cũng không được.

"Anh..." Mặt cô nóng bừng, ngẩng lên nhìn, lại thấy được sự đùa cợt trong mắt anh...

"Anh...!"

Cô rất ngạc nhiên, đôi mắt đẹp trợn tròn: "Anh trêu chọc em?"

Rõ ràng vừa rồi anh đã nghe thấy!

Ý cười trong đôi mắt càng đậm khẳng định ý nghĩ của cô, cô tức giận, muốn đứng lên.

"Không có can đảm à?"

Anh khoác tay giữ hai vai cô, ánh mắt sáng rực tiến thẳng vào mắt cô, giống như con báo hung mãnh nhất tìm được con mồi khoái khẩu nhất!

"Anh..." Cô là con thỏ nhát gan, trong đầu trống rỗng, mục đích, ý tưởng đều ném sang một bên, cô chỉ muốn... trốn!

"Em còn muốn chạy đi đâu?"

Nhưng anh nhanh hơn, cúi đầu chụp lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Hơi thở kèm theo những cái cắn đau của anh kéo đến, cô ngây dại, cả người cứng đờ.

Tuy cô đã nghĩ đến rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ rằng, nụ hôn của anh lại như gió táp, muốn nuốt trọn lấy cô như vậy.

Cô nhanh chóng không thể hít thở, buộc phải đẩy mạnh anh ra.

Anh vẫn xấu xa như thế, ôm chặt cô hơn, đầu lưỡi cạy hàm răng trắng, quấn quýt cô không buông.

Dù rằng tư vị này...

"Xâm lược" khiến người ta khó thở lại làm cô vui sướng, nhưng cô thật sự không thở nổi...

Cô vùng vẫy, vỗ đập, anh chợt đứng lên, ôm ngang cô, rồi đè xuống, cả hai người chồng lên nhau nằm xuống ghế salon bên cạnh.

Anh buông môi cô ra, ánh mắt vẫn khóa chặt gương mặt cô.

Cô ngây dại.

Trong đôi mắt đen của anh có ánh sáng rực rỡ mà cô không cách nào hiểu, xoay tròn di động, hút lấy linh hồn người ta.

Thật... mê hoặc!

Trong phút chốc, cô quên cả d-đa..n..l!ê...qu-ý..đ!ô!n việc vùng vẫy, cánh tay đưa lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét khuôn mặt anh.

Đột nhiên, anh há miệng, cắn vào ngón tay cô, làm cô vội vã rút tay về.

Môi anh lại áp lên, lần này, không dừng lại ở cặp môi, nó còn đi sang má, cổ, tai...

Không biết rượu làm cô say hay chính hơi nóng lan tỏa này làm cô say...

Những vì sao xa dần? Không, là tấm thân cô đã ngày càng mềm mại bên dưới anh...

"Tư Viễn, em là Tâm Du, Tư Viễn, em là Tâm Du..."

Bỗng, tiếng chuông như thế vang lên.

Nụ hôn của anh dừng lại, không để cô hiểu là có chuyện gì, anh đã đứng dậy, lấy điện thoại ra.

"Alo, Tâm Du. Em đến rồi à?"

Nhìn anh đi ra cửa nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, cô mù mịt đứng dậy, ngồi mãi mới hiểu ra thanh âm vừa rồi là tiếng chuông điện thoại.

Cúi xuống nhìn bản thân, chiếc váy hở vai đã tuột xuống eo, vô cùng nhếch nhác.

Đầu cô nổ ầm, vội vàng sửa sang lại.

Lúc này, anh đã nghe máy xong, quay lại chỗ cô.

Cô hoảng hốt, cũng có cả thẹn thùng, không biết anh sẽ nói gì với cô.

Anh đứng cách cô một khoảng, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô.

"Nếm được mùi vị đó rồi chứ?"

Anh nói, "Lần sau đừng chơi trò nhàm chán này nữa!"

Nhàm chán? Trò chơi?

Trong tim cô chấn động.

Anh quay người ra khỏi phòng, để lại tiếng đóng cửa "rầm".

Chấn động làm nước mắt cô rơi.

***

"Bảo Bảo, em thật sự muốn dùng cái này hả?"

Bà chủ quán bar nắm chặt thứ kia trong tay, vẫn không đưa cho cô.

Cố Bảo Bảo thường xuyên đến đây uống rượu, cứ thế liền quen thân với bà chủ.

Còn nguyên nhân cô hay uống rượu giải sầu là Mục Tư Viễn, bà chủ cũng biết rõ.

"Cho em!"

Cố Bảo Bảo kiên quyết nói: "Tiếc con không bẫy được sói!"

Bà chủ trợn mắt nhìn cô: "Cái con bé kia, em nói kiểu gì đấy? Em làm chuyện như thế, nếu để ba mẹ em biết sẽ đau lòng thế nào?"

Nghe đến ba mẹ, Cố Bảo Bảo ảm đạm cúi mắt, "Bà chủ, em..."

Sau khi ực một hớp rượu mới có thể nói tiếp: "Em cũng biết mình rất ngốc, nhưng... em cũng không có cách nào dừng lại, em không điều khiển nổi chính mình..."

Cô quật cường lau đi giọt nước mắt: "Em đã quyết định rồi."

Bà chủ thở dài, nhìn viên thuốc trong túi ny lon, ngẫm nghĩ, âm thầm lấy ra một viên, đưa viên còn lại cho cô: "Cho em, một tiếng sau khi uống sẽ có hiệu quả."

Cố Bảo Bảo nhìn xem: "Không phải nói là một lần cần hai viên sao?"

Hai viên? Người đàn ông kia không phát cuồng mới lạ!

Bà chủ liếc cô một cái: "Thuốc này rất khó kiếm, chỉ có một viên, có muốn không thì tùy em."

À.

Cố Bảo Bảo gật đầu, cầm viên thuốc cẩn thận bỏ vào túi.

Quay lại công ty, phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn sáng đèn.

Cô biết tối nay anh tăng ca, thế nên mới đặc biệt quay lại.

Pha xong một ly cà phê, viên thuốc trong tay sắp bị bóp nát, cô vẫn không thể nào bỏ vào.

Nhưng, thời gian trôi qua từng ngày, nếu để Cổ Tín Dương có con trai trước...

Mặc kệ, nếu anh cần con trai, hãy để cô sinh cho anh một đứa!

Quyết tâm đã định, cô không chùn bước bỏ viên thuốc và ly cà phê.

"Mục Tổng, anh mệt không, uống cà phê đi!"

Cô cố gắng để hai tay mình không run rẩy, đặt ly cà phê trước mặt anh.

Tinh quang trong đôi mắt nhìn cô: "Em còn chưa về?"

Ánh sáng đó lại chuyển sang ly cà phê, mãi không dời đi.

Trái tim Cố Bảo Bảo thiếu chút nữa nhảy ra.

Nhưng nghĩ lại, bình thường cô hay pha cà phê cho anh, cho nên anh nhất định sẽ không nghi ngờ.

Quả nhiên, anh cầm ly cà phê lên uống.

Sau đó nói: "Anh còn chưa ăn cơm."

A!

"Vậy em đi mua ngay."

Cô thật không có tiền đồ, rõ ràng có mục đích mới đến, lại còn lo anh đã ăn cơm hay chưa.

Mấy phút sau, món ăn đơn giản đầy đủ chất dinh dưỡng thêm cả tình yêu nóng hổi đặt trước mặt anh.

Có thể thấy sắc mặt anh kỳ lạ, môi giật giật, có lời muốn nói mà không nói.

Còn cà phê trong ly đã bị anh uống hết!

Nhanh vậy sao!

Cô ngơ ngác sửng sốt.

Nhớ lại người pha rượu đã miêu tả trạng thái thuốc có hiệu: Uống thuốc này, dù là đàn ông hay phụ nữ đều biến thành dã thú, người khác phái trong mắt dù có xấu xí cỡ nào thì cũng sẽ trở thành Thiên Tiên hoặc Phan An, bao nhiêu người chỉ cầu có một viên cũng khó đấy!

Nhưng mà ̣vì sao, mười phút sau, anh cũng không nhảy lên như dã thú, chỉ lấy tay chống trán, giống như không được thoải mái.

"Mục... Tổng?"

Cô có hơi lo lắng, "Có phải anh mệt rồi, hay bị cảm?"

Nghe tiếng, anh bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng nhìn cô: "Qua đây!"

Cố Bảo Bảo cũng nhìn anh, không dám di động.

Sắc mặt âm trầm và ánh mắt sâu không thấy đáy làm cô sợ hãi.

"Qua đây!"

Anh lại hét lên, một mệnh lệnh không thể nghi ngờ! Cô không dám không đến, chậm rãi đi tới trước mặt anh, "Tư a"

Một tiếng thét chói tai, cô đã bị anh ôm ngang trong ngực.

Ngay sau đó, lại nghe tiếp một tiếng "rầm", anh đá cửa phòng nghỉ, sau đó cánh tay buông lỏng, Cố Bảo Bảo bị ném lên giường.

Lại thêm một tiếng "rầm" nữa, cô kinh ngạc ngồi dậy, cửa phòng đã bị anh đóng lại, còn anh thì đang đến bên giường.

Cô hiểu ra, hiệu lực của thuốc đã phát tác, chẳng qua không mãnh liệt như người pha chế rượu đã nói!

Hiểu điểm này, cô không lui nữa, ép buộc bản thân phải tỉnh táo, nhìn anh cởi áo, đè lên giường.

Cúc áo sơ mi được mở ra từng cái, nhiệt độ từ làn da anh gần như làm bỏng cô.

Trong lòng có một giọng nói đang hét: Chạy mau, mau chạy đi, thừa cơ hội bây giờ còn kịp.

Một giọng nói khác lại nhắc nhở cô: Bỏ qua cơ hội này, có thẻ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội bên cạnh anh ấy! Vĩnh viễn!

Nước mắt chảy xuống, cô không bỏ được, thật sự không thể bỏ được!

"Anh Tư Viễn"

Khi hai người chỉ còn bị ngăn trở bởi hàng rào cuối cùng, cô vẫn không nhịn được chống tay lên ngực anh: "Anh biết em là ai không?"

Đôi mắt mù sương nhìn cô, giọng nói khàn khàn hô lên: "Đừng nói nhảm!"

Cô sửng sốt, anh đột ngột đẩy mạnh vào, người cô cứng đờ, răng cắn chặt môi, hồn nhiên chưa phát giác.

"Đau quá"

Cô rên rỉ van xin, anh bị thuốc khống chế hoàn toàn không nghe được, anh làm tất cả chỉ theo bản năng.

Đau, rất đau!

Âm thanh trong miệng cô không cách nào phát ra, khi anh liên tục di chuyển, toàn bộ ý thức của cô lâm vào vòng xoáy nửa tỉnh nửa mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.