Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 88: Chương 88: Cô không biết, anh ghen




Mục Sơ Hàn đi giày cao gót vào phòng, lên giọng mỉa mai nhìn Cố Bảo Bảo, "Sao vậy? Lần trước bản báo giá bị người ta xem, lần này lại mất hợp đồng, trợ lý như cô đúng là làm rất tốt đấy!"

Cố Bảo Bảo không để ý đến câu nói móc của cô ta, sốt ruột hỏi, "Sơ Hàn, cô thật sự đã đặt hợp đồng lên bàn tôi sao?"

"Lời cô là ý gì?" Mục Sơ Hàn trừng mắt với cô, "Lẽ nào ý của cô là tôi định vu tội cho cô?"

"Tôi không phải có ý đó." Cô vội xua tay.

Cô hỏi vậy, chỉ là hi vọng Sơ Hàn có lẽ đã quên đưa hợp đồng tới, mà mảnh vụn giấy màu lam trong hộp giấy cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nói vậy, do hợp đồng bị hủy mà tạo thành phiền phức là điều khó tránh khỏi.

"Vậy cô có ý gì?" Mục Sơ Hàn hùng hổ doạ người, "Cô nói xem cô thật ra có ý gì hả?"

Cố Bảo Bảo không muốn tranh luận với cô ta, trầm mặc không nói lời nào, sắc mặt lại hiện lên sự lo lắng.

"Câm miệng!" Mục Tư Viễn bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn Mục Sơ Hàn khác xa: "Em đưa hợp đồng tới lúc nào?"

Mục Sơ Hàn bồn chồn trong ngực, anh hỏi như vậy, lẽ nào không tin cô đưa hợp đồng tới?

"Mới rồi! Năm phút trước!" Cô nhìn chủ nhiệm thư ký, "Anh có thể hỏi chị ta, hợp đồng do chị ta đưa cho em, em liền mang tới đây."

"Ai có thể chứng minh?" Anh tiếp tục hỏi.

Mục Sơ Hàn ngẩn ra, tiếp đó càng lớn tiếng: "Anh, anh có ý gì? Anh không tin em? Anh không tin em có thể nói thẳng, hà tất ở trước mặt những người này đối với em như vậy?"

Cô oán hận nói, nói xong xoay người như muốn đi.

"Em đứng lại!" Mục Tư Viễn lạnh giọng quát cô, "Hôm nay không nói rõ ràng chuyện này, em không thể đi."

"Em cứ đi đấy, anh làm gì được!" Mục Sơ Hàn kêu to, tiếp tục đi thẳng.

Nhưng mà, khi cô tới cửa thì lại phát hiện hai cánh cửa kiên cố như sắt, căn bản không mở ra!

Anh đã khóa cửa lại! Chẳng nhẽ hôm nay anh ấy nhất định phải hỏi rõ đến tột cùng?

Không, không được! Cô âm thầm nói, cô tuyệt đối không thể bị dọa được, dù sao. . . trong phòng làm việc này cũng đâu có đặt máy theo dõi? Cô làm gì, căn bản sẽ không có người thứ hai biết!

"Anh!" Cô tức giận quay đầu, "Sao anh khóa cửa? Anh có ý gì? Anh cứ nói thẳng đi!"

Cô đi tới trước mặt Mục Tư Viễn, cất giọng nói: "Em thấy anh có phải là đã ăn trúng cái gì rồi không hả? Rõ ràng là Cố Bảo Bảo làm sai chuyện, sao anh lại hung dữ với em? Anh coi cô ta là bảo bối hả?"

Mục Tư Viễn mím chặt môi không nói, cơ thể căng thẳng chứng tỏ anh đã tới sát biên giới tức giận.

"Sơ Hàn, cô đừng nói nữa." Cố Bảo Bảo vội kéo cô ta, lại bị cô ta đẩy ra:

"Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào tôi! Cô xứng sao?"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, không ngờ cô ta sẽ nói như vậy. Nhưng những gì cô ta nói hình như chưa đủ, còn tiếp tục: "Cố Bảo Bảo, cô nên biết rõ thân phận của mình đi. Hoan Hoan Nhạc Nhạc là do cô sinh ra, vậy thì sao chứ? Lẽ nào cô còn muốn bay lên cành cao làm Mục phu nhân nữa? Cô tỉnh lại đi. . ."

"Anh bảo em im miệng!" Đây là cảnh cáo cuối cùng của Mục Tư Viễn.

Nhưng anh càng giữ gìn Cố Bảo Bảo, Mục Sơ Hàn lại càng không phục!

"Em sao phải im miệng, vì sao chứ?" Cô ngày càng táo tợn, còn hét lên với Mục Tư Viễn, "Em thấy anh bị nữ sắc mê muội đầu óc rồi. Tâm Du anh cũng mặc kệ sao? Trước đây anh ghét Cố Bảo Bảo thế nào anh quên rồi ư? Bây giờ là ý gì? Giơ tay. . ."

Hai từ "bạt tai" còn chưa nói ra, cô ngược lại thấy anh giơ tay lên, một cái bạt tai rơi thẳng vào mặt cô.

"Bốp" ! Không kịp né tránh, cô ngây ngốc nhìn cái tát ấy rơi xuống. Cái tát này vừa mạnh mẽ vừa nặng nề, người bị đánh lập tức ngã xuống đất, vang lên âm thanh trầm trầm.

Cô cả kinh nhảy tránh, thấy Cố Bảo Bảo vượt lên đỡ cho cô cái tát kia, nhìn Cố Bảo Bảo ngã xuống đất, cô ngơ ngác sửng sốt.

"Trợ lý Cố!" Chủ nhiệm thư ký kinh hô, vội vàng đỡ Cố Bảo Bảo dậy, lại thấy má trái cô sưng đỏ, khóe miệng có tơ máu.

"Em!" Mục Tư Viễn trăm triệu lần không nghĩ tới cô lại đột nhiên xông ra, ôm lấy cô, hét to với chủ nhiệm thư ký: "Mau lấy đá lại đây, mau lên!"

Nói xong, anh lập tức ôm lấy Cố Bảo Bảo đặt lên ghế sô-pha.

"Tôi. . ." Cô khẽ đẩy cánh tay đang ôm lấy cô, "Tay chân tôi không bị thương, không cần. . ."

Nói chuyện liền động tới vết thương ở má, cô nhe răng nhếch miệng, đau quá!

"Đá đây rồi!" Chủ nhiệm thư ký dùng tốc độ nhanh nhất quay lại, đưa đá cho Mục Tư Viễn.

"Em đừng nói nữa." Anh cầm túi chườm đặt nhẹ lên phần má sưng đỏ của cô, tức giận hỏi: "Sao em lại lao ra hả? Chỉ thấy có người giựt tiền, chưa thấy có ai cướp đòn như em cả!"

Cố Bảo Bảo nhịn không được muốn cười, bị anh giả bộ hung ác trừng mắt, đành phải nín lại.

Thấy bộ dạng cô, nghĩ đến vừa rồi mình xuống tay nặng như vậy, anh lại không khỏi đau lòng, tay khẽ xoa trán cô, "Có đau không?"

Đương nhiên là rất đau rồi! Thế nhưng có anh tự chườm đá cho cô, cô không nói ra được tiếng đau, liền lắc đầu.

Chủ nhiệm thư ký đứng một bên nín cười, hai người này, còn chưa đến mức liếc mắt đưa tình. Nếu thấy dư thừa cô lập tức đi ra ngoài!

Xoay chuyển ánh mắt, mới phát hiện Mục tiểu thư còn đứng cạnh đó, đang lạnh lùng nhìn bọn họ.

Lúc này, Mục Sơ Hàn chuyển con ngươi, đối diện với ánh mắt của chủ nhiệm thư ký, cười lạnh lùng, lại dời mắt sang người Cố Bảo Bảo.

"Đừng có giả mù mưa sa!" Cô đi tới, trừng mắt với hai người trên ghế, xoay người bước nhanh ra ngoài.

"Em. . . !" Mục Tư Viễn tức giận, muốn nói ra lại bị Cố Bảo Bảo ngăn cản, "Đừng nói nữa."

Thấy cô ta ra ngoài rồi, Cố Bảo Bảo mới nói những lời trong lòng ra, "Sao anh kích động như vậy? Cái tát này dẫu gì cũng là đánh vào mặt tôi, nếu đánh vào mặt Sơ Hàn thật không biết phải làm sao!"

"Cái gì mà làm sao?" Mục Tư Viễn nhướng mày, "Anh thấy là nên đánh nó."

"Anh. . ." Cô không khỏi chán nản, nếu anh nghĩ như vậy, không phải cô nhận cái tát này vô ích sao?

"Anh cái gì?" Anh quay ra nói với chủ nhiệm thư ký mời bác sĩ, rồi mới nói với cô: "Em không cần lo quan hệ giữa anh với Sơ Hàn không tốt. Dù anh với nó có là anh em, nhưng vì chuyện của mẹ anh, anh vĩnh viễn sẽ không thân thiết được với nó."

Cô sửng sốt, không ngờ anh chẳng những đoán được tâm tư của cô, còn có thể nói ra lời trong lòng cô.

Nhưng cô vẫn không yên lòng, "Anh cứ đối với cô ấy như vậy, hai người vĩnh viễn không thể thân thiết được."

"Đừng nói!" Anh cắt đứt đề tài này, "Khéo lát nữa mặt sẽ sưng như cái bánh bao đấy." Chuyện liên quan tới nhà anh, anh vẫn chưa muốn nói cho cô nghe, trong lòng cô có chút thất lạc, cũng không tiếp tục nói nữa.

Bác sĩ tới rất nhanh, sau khi khử trùng, mặt không còn đau nữa, chỉ là nhìn còn chút sưng đỏ thôi.

Khi cô ra khỏi phòng nghỉ, Mục Tư Viễn đã ra ngoài. Trước khi đi có bảo cô về sớm nghỉ ngơi, thế nhưng sao cô có thể cứ tan việc về nhà được?

Cô vào phòng thư ký, vừa hay thấy chủ nhiệm thư ký đi ra, "Trợ lý Cố, có việc gì à?"

Cô gật đầu, vừa đi theo chủ nhiệm thư ký vào phòng, vừa nói: "Hợp đồng kia, có cách gì bổ cứu không?"

Chủ nhiệm thư ký nhìn cô: "Mục tổng đã bảo người bộ phận kinh doanh làm rồi, cô không cần lo lắng." Dừng một lúc, cô lại bổ sung: "Tôi thấy hẳn là không có vấn đề gì đâu."

Lời còn chưa nói hết, phòng thư ký có người gõ cửa, quản lí bộ phận kinh doanh tới hỏi: "Mục tổng không có ở công ty à?"

Chủ nhiệm thư ký gật đầu: "Anh ấy ra ngoài rồi, có phải hợp đồng có vấn đề gì không?"

Quản lí bộ phận kinh doanh gật đầu, "Đúng vậy! Thư kí mới tới trong bộ phận không biết làm chuyện gì, nói cái gì khiến đối phương khó chịu, nhất định không chịu bổ sung thêm hai bản hợp đồng."

Anh ta lo lắng nhíu mày, "Tôi thấy việc này phải để Mục tổng đứng ra mới có thể làm được!" Chủ nhiệm thư ký liếc anh ta, "Chút chuyện nhỏ này cũng để Mục tổng đứng ra, chúng ta đều là ăn cơm khô sống sao?"

Nói xong cô nhanh chóng bấm điện thoại, hy vọng có thể thông qua người của mình giải quyết vấn đề. Còn đang lo lắng chờ đợi, Cố Bảo Bảo chú ý tới bản sao hợp đồng trên bàn cô ấy, trên đó viết một cái tên công ty quen thuộc.

-- Kim Đầu Quốc Tế --

Trong lòng cô sửng sốt, có phần vui vẻ, đây không phải là công ty của A Diệp hay sao?

Đợi chủ nhiệm thư ký cúp máy, cô liền chỉ vào bốn chữ này hỏi: "Chủ nhiệm, công ty ký hợp đồng với chúng ta là công ty này sao?"

Chủ nhiệm thư ký gật đầu, "Ừ, là công ty con của bọn họ."

"Vậy không cần lo lắng nữa." Cô cầm bản sao kia lên, mỉm cười nói: "Mọi người đứng gấp, chuyện hợp đồng tôi có thể giải quyết."

Chỉ là làm lại hai bản hợp đồng nữa thôi, cũng sẽ không khiến A Diệp cảm thấy khó xử. Hơn nữa ở Kim Đầu Quốc Tế cô còn quen biết một hai nhân viên quản lý trung tầng, có thể cũng không cần phiền đến A Diệp.

"Cô ấy có thể giải quyết được ư?" Nhìn bóng lưng đi vội của cô, quản lí bộ phận kinh doanh nghi ngờ hỏi.

Chủ nhiệm thư ký nhún vai: "Hẳn là có thể." Đây cũng không phải chuyện lớn gì.

Chỉ là. . . Cô nghĩ một lúc, vẫn cầm điện thoại lên, xét thấy quan hệ đặc biệt giữa tổng giám đốc và trợ lý, cô thấy là nên báo cáo thì tốt hơn.

"Cô nói cái gì?" Ai cơ, vừa nghe cô ấy nói xong, Mục Tư Viễn phía bên kia rõ ràng giậm chân giận dữ, "Cô nói lại lần nữa, công ty ký hợp đồng với chúng ta là công ty nào?"

"Công ty con của Kim Đầu Quốc Tế."

"Cô mau ngăn cản Cố Bảo Bảo! Tôi lập tức về ngay!" Vậy mà lấy chuyện của anh đi cầu Công Tôn Diệp? Thiệt cho cô nghĩ ra được, anh tình nguyện không cần hợp đồng này, cũng sẽ không muốn chút xíu nhân tình của cái tên Công Tôn Diệp kia.

Đây là có chuyện gì? Khó hiểu ngăn cô lại ở cửa, chủ nhiệm thư ký còn cầm lấy bản sao hợp đồng trong tay cô, không muốn cô xen vào chuyện này, còn nói tổng giám đốc lập tức quay về có việc giao phó!

Thế nhưng cũng đã hơn một tiếng rồi, đến cái bóng của anh cũng chẳng thấy.

Cô lấy di động ra, cảm thấy không thì gọi điện cho A Diệp trước, xem anh có ở công ty không.

"Em đang làm gì hả?" Bỗng, tiếng Mục Tư Viễn truyền ra từ cửa, cô ngẩng đầu lên, anh bước nhanh vào đoạt lấy điện thoại của cô xem, tìm kiếm thấy số của Công Tôn Diệp.

"Tư. . ." Thấy anh trừng mắt cô một cái, cô vội đổi giọng: "Mục tổng, chuyện hợp đồng tôi có cách. . ."

"Em có cách?" Anh nhướng mày: "Cách gì?"

Cô đã nhận ra thái độ kỳ quái của anh, lại không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: "Hóa ra bên kia là công ty của A Diệp, thực sự không được thì gọi điện thoại cho anh ấy là được rồi."

"Thực sự không được? Em nói anh không có năng lực giải quyết chuyện này?" Anh không tự chủ lại tăng thêm ngữ điệu: "Chuyện nhỏ này?"

Cô ngẩn ngơ, dường như ý thức được anh lưu tâm cái gì, vội khoát tay nói: "Không có, không có. . . Tôi chỉ là. . . chỉ là cảm thấy như vậy sẽ nhanh hơn thôi."

"Không cần, " Anh lập tức từ chối, ngón tay bấm bấm mấy cái trên điện thoại của cô, mới đem trả điện thoại lại cho cô, "Em bây giờ về nghỉ ngơi, chuyện này em không cần phải quản."

"Hừ. . ." Cô cầm lấy điện thoại, cúi đầu nhìn thì thấy số của A Diệp ban nãy đã không còn nữa.

"Anh. . ." Nhớ lại anh vừa rồi bấm mấy cái trên điện thoại cô, cô liền hiểu: "Anh làm gì mà lại xóa số của A Diệp?"

Anh không thấy có gì là không thích hợp cả, còn nhìn từ trên cao xuống, vênh váo tự đắc hỏi ngược lại: "Em cần số của anh ta làm gì?"

"Ngày nào em cũng gọi cho anh ta hả?" Anh lại hỏi.

Cô bản năng lắc đầu, bỗng nhiên tỉnh táo, lại cảm giác mình thật buồn cười, sao cô phải lắc đầu chứ?

"Mặc kệ tôi có gọi điện cho anh ấy hay không, anh cũng không thể tự tiện xóa gì đó trong điện thoại của tôi!" Điều này ở đâu cũng đều nói không thông a!

Nhưng anh còn bày ra cái mặt thối: "Sao anh lại không thể?"

"Anh. . . !" Sớm biết anh chính là không nói lý như vậy, hà tất còn nói tiếp với anh làm gì.

Cố Bảo Bảo cũng tức giận, quay đầu liền đi ra ngoài. Cô có thể đi, anh không phải nói cho cô về nhà nghỉ ngơi sao? !

Thế nhưng, người nói ra lời ấy giờ lại bảo cô đứng lại? "Em có nghe hay không hả, đứng lại cho anh!" Anh đi tới giữ chặt vai cô lại, con ngươi đen mang theo tâm tình phức tạp nhìn cô: "Em muốn đi đâu hả?"

Cô giùng giằng: "Tôi về nhà, anh không phải đã nói bảo tôi về nhà sao hả?"

Anh nhìn gò má sưng đỏ của cô, sức lực cũng bớt đi, "Về nhà thì được, nhưng đừng có đi tìm tên họ Công kia đấy. Chuyện này không cần em quan tâm, nhớ chưa?"

"Gì mà tên họ Công chứ?" Cô sửa chữa lại, "Anh ấy tên Công Tôn Diệp, là bạn của tôi, vì sao tôi không thể đi tìm anh ấy?"

Có lẽ anh chưa từng có yêu cầu này với cô, cô không thể thích ứng, cũng càng không thể hiểu hàm nghĩa trong đó.

Cô cứ tưởng anh chỉ đang cố tình gây sự.

Mặt anh lạnh xuống, "Nói vậy em sẽ còn đi tìm anh ta?" Cô suy nghĩ, gật đầu: "Là bạn bè với nhau thì phải có qua có lại, huống hồ anh ấy với tôi cũng không chỉ là bạn bè."

Anh ấy đã từng giúp cô rất nhiều, trừ tình yêu không thể cho anh ấy ra, những điều còn lại chỉ cần cô có thể làm được, chỉ cần anh ấy lên tiếng, cô đương nhiên nghĩa bất dung từ (không thể chối từ).

Cô chưa từng thấy điều đó có gì sai, lại không phát hiện cánh tay anh ôm đầu vai cô đã buông ra, "Nói như vậy, em không thể cắt đứt việc qua lại với anh ta?"

Cô thấy thật quái lạ, "Sao tôi phải cắt đứt việc qua lại với anh ấy?"

"Em. . ." Anh giận dữ siết chặt nắm tay, "Cho nên em liền nhớ tới anh ta! Em tin anh ta có thể giúp em giải quyết vấn đề mà không tin anh?"

Nghi hoặc trong mắt cô càng đậm, "Anh đang nói cái gì thế?" Cô hoàn toàn không rõ, anh lại đẩy cô một cái, "Về nhà đi, ngày mai cho em nghỉ, không cần tới làm."

Không kịp phòng bị trước cái đẩy ấy của anh khiến chân cô lảo đảo, cô chỉ kịp đỡ lấy tường, chỗ bị sưng va chạm với tường khiến cô đau đến nhíu mày.

Điều khiến cô càng đau lòng là anh lại thô lỗ với cô như thế.

"Anh. . . Làm gì?" Cô cố chịu đau hỏi.

…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

"Em đi mau." Anh đuổi cô, "Muốn tìm Công Tôn Diệp thì tùy em, anh cũng không quản em."

"Anh. . ." Cô kỳ quái, đau lòng, phẫn nộ, "Anh sao vô lý như vậy hả?"

Nói xong, cô oán hận xoay người đi, chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Anh cáu kỉnh đấm mấy quyền vào không khí, hét lớn: "Thư ký, thư ký. . ."

Chủ nhiệm thư ký vội vàng chạy vào văn phòng "Mục tổng, có gì dặn dò?"

"Mau, mặc kệ bất cứ giá nào, trong vòng mười phút phải làm cho xong hợp đồng kia!" Không thể để cô ấy có bất kỳ lý do gì, bất kỳ lý do gì tìm cái tên họ Công kia!

Cố Bảo Bảo thở phì phò vào tiệm mỳ. Ba Cố đang ngồi bóc tỏi, liếc mắt liền thấy bên má sưng đỏ của cô, "Bảo Bảo, con sao lại bị như vậy?" Ông đau lòng hỏi.

Trong lòng Cố Bảo Bảo vẫn còn đang phỉ báng câu nói của Mục Tư Viễn, liền nói: "Không có việc gì đâu ba. Hôm nay con đi trên đường không cẩn thận nên đụng vào cột điện."

Ba Cố vừa bực mình vừa buồn cười, mẹ Cố thì thương xót: "Vậy làm sao được hả? Ngày mốt chúng ta đi ra biển, với cái bộ dạng như này chụp ảnh không đẹp đâu!"

Đúng ha, cô lại quên mất luôn chuyện này, "Không sao đâu mẹ." Cô an ủi, "Ngày mai con không cần đi làm, có thể ở nhà nghỉ ngơi, ngày kia thì mặt sẽ không còn sưng như này nữa."

"Cũng tốt!" Mẹ Cố cười, bỗng nhiên lại nói: "Vậy không bằng mai chúng ta ra biển đi, như vậy có thể vui chơi ba ngày."

Cô nghi ngờ trong lòng, người mẹ cần cù tiết kiệm cả đời sao đột nhiên lại thích đi nghỉ vậy? Bà không phải nói biển ở đâu cũng thấy cơ mà, cớ gì mà phải tiêu tiền ở khách sạn đắt muốn chết kia?

Chẳng qua cô không muốn làm mất hứng thú của mẹ, liền gật đầu: "Mẹ, mẹ muốn thế nào thì cứ vậy đi."

Vừa hay đi biển sẽ cách xa anh, không cần phải gặp cái tên cuồng vọng tự đại kia nữa!

"Vẫn chưa được!" Ba Cố lắc đầu, "Bảo Bảo ngày mai nghỉ thì đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà ăn cơm chiều đi, đi nghỉ thì cứ để ngày mốt."

Khuất phục trước sức quyến rũ của Hoan Hoan Nhạc Nhạc, mẹ Cố lập tức thay đổi chủ ý: "Cũng tốt, cũng tốt!"

Anh sẽ gọi? Sẽ không gọi? Sẽ gọi. . . Cứ từng đóa hồng sắp héo triệt để thịt nát xương tan trong tay Cố Bảo Bảo, tới cánh hoa cuối cùng, lại là -- anh sẽ không gọi--!

Cô phiền não vứt cành hoa đi, nằm trên giường, xem ra là thật rồi. Bây giờ đã hơn mười giờ, anh sẽ không gọi điện thoại tới.

Nhìn điện thoại di động, cô lại buồn bực bỏ đi, hận sao mình lại nhớ anh, không gọi thì không gọi, cô mới không cần chờ điện thoại của anh!

Vi biểu thị quyết tâm của mình, cô lấy điện thoại đặt dưới gối, lại chốn trong chăn, đi ngủ.

Càng tới nửa đêm, đầu hẻm ngoài tiệm mỳ Cố gia, bỗng nhiên có một chiếc xe đỗ lại.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông nhíu mày bước xuống, đứng từ xa nhìn cửa sổ lầu hai đã tắt đèn, ánh mắt đang phiền muộn bỗng trở nên dịu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.